Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 33: Nữ y tá Soriya, thư ký đi do thám



Chương 33: Nữ y tá Soriya, thư ký đi do thám

Có điều, suy nghĩ lo lắng của Trần Diện tới nhanh mà biến mất cũng rất lẹ.

Bởi vì không hợp lí, về logic bình thường lại càng không thông.

Nếu vào bốn giờ sáng cảnh sát đã tới nơi thì lên thẳng đây lụm hắn luôn cho nhanh, chứ loay hoay cả buổi ở dưới làm gì?

Lại càng không có khả năng xuất hiện chuyện để một lão trưởng khoa chạy lên trên báo tin cho mục tiêu biết.

Vậy nên, khả năng cực cao bản thân không phải mục tiêu mà cảnh sát nhắm vào, thế là sắc mặt Trần Diện càng thêm thản nhiên, bình tĩnh hỏi bác sĩ Charl·es.

"Không biết bác sĩ Charl·es nghe chuyện này từ đâu?"

"Là giám đốc bệnh viện báo cho mấy người lãnh đạo bên dưới, chỉ có trưởng khoa hoặc ngang cấp mới được biết chuyện này, ngoài ra còn yêu cầu các khoa nhất định phải phối hợp hết sức với cảnh sát thực hiện nhiệm vụ"

Trần Diện liền khẽ cười, chậm rãi nói:

"Có vẻ cảnh sát đang có mục tiêu khác, chứ không hẳn đơn giản chỉ là bắt t·ội p·hạm"

"Tôi cũng nghĩ vậy" Bác sĩ Charl·es đồng tình nhẹ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhõm hơn chút.

"Thế nên mới chỉ là nhắc nhở, nếu cậu thấy tình trạng sức khỏe bình thường vậy thì tôi đi trước, lát nữa còn có cuộc họp giao ban"

"Bác sĩ Charl·es cứ tự nhiên"

Ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người áo đen cao to đã khép kín cánh cửa, Charl·es âm thầm thở nhẹ một hơi, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Nhận tiền rồi thì vẫn phải chút việc, may mà không cần mình phải mạo hiểm quá mức, cảnh sát cũng có lí do bắt giữ bác sĩ chỉ vì chữa trị cho một t·ội p·hạm đi?

Vả lại bản thân ta đâu có biết?

Đúng, ta không biết, càng không hoài nghi đối phương.

Chính là như thế!

Trong khi bác sĩ Charl·es vừa đi vừa bận rộn tự thuyết phục bản thân, nữ y tá phía sau hắn liền lộ ra vẻ mặt kỳ quái hỏi.



"Bác Charl·es làm sao vậy, nhìn sắc mặt bác có vẻ không được tốt lắm, không khỏe sao?"

"Không! Làm gì có, Soriya cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều"

Charl·es giật mình lập tức phản bác mãnh liệt, cứ như mèo bị dẫm phải đuôi.

Đều nói người có tật thì hay giật mình, Charl·es bây giờ cũng đang thuộc về tình huống y như thế.

"Vậy nha"

Soriya nhu thuật nhẹ gật đầu, nhưng không hỏi cái này thì cô nàng y tá lại hỏi cái khác.

"Mà bác Charl·es, người trong phòng V.I.P vừa rồi có thân phận gì vậy, có tận hai ông chú cao to như gấu làm hộ vệ canh cửa, thật ngầu"

"Hai chú đó cho cháu cảm giác một quả đấm vung lên có thể đập c·hết một con trâu"

Nữ y tá Soriya dường như tràn đầy sức sống, vừa hỏi vừa làm động tác tay quơ quơ lên như đang thi triển võ thuật, cả cái mái tóc đuôi ngựa được buộc thật cao ở sau người cũng hào hứng nhảy lên theo.

Nhìn cháu gái sung sức như vậy, cười lên đều xuất hiện hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, tâm tình bất an của Charl·es cũng bớt đi rất nhiều.

Liền thuận miệng trả lời:

"Người nằm trong phòng chắc cháu cũng nhìn thấy rồi, là một thanh niên khá trẻ, đối phương gặp c·hấn t·hương tủy sống bị liệt mất hai chân, tạm thời đang theo dõi tình trạng sức khỏe để lên kế hoạch trị liệu"

"Còn về thân phận đối phương...có chút phức tạp" Charl·es nói đến đây thì dừng một chút, giọng điệu đổi thành cảnh cáo.

"Soriya, không cần thiết cháu đừng đi ngang qua đó, cũng đừng bắt chuyện, mấy người áo đen đấy không dễ sống chung"

"Cẩn thận bị mấy chú áo đen đánh khóc" Câu này rõ ràng là đang cố ý hù dọa con nít.

"A? Cháu biết rồi" Soriya tựa như nghe vào, ngoan ngoãn gật đầu liên hồi giống con gà rừng.

Biết thật sao?

Charl·es một mặt hoài nghi nhìn kỹ cháu gái thật kỹ, nữ y tá Soriya liền làm ra một khuôn mặt chững chạc đàng hoàng, trông vô cùng đáng tin cậy.



"Vậy được rồi, hiểu chuyện"

Quan sát mãi chẳng ra cái gì, Charl·es đành tạm tin, có một cô cháu gái quá múc tinh quái thật đúng là nhức đầu, không thể khiến người làm bác như hắn bớt lo.

...

Trong phòng bệnh, Trần Diện nằm trên giường tư mấy phút vẫn không thể yên tâm.

Vừa nãy chắc cú lắm, cứ như không liên quan tới mình, nhưng sự thật thế nào thì ai mà biết rõ trăm phần trăm cho được.

Nên hắn vẫn còn chút lo lắng, liền gọi Lauren lại.

"Boss?"

"Akatsu đã đưa Ánh Trúc lên đường chưa?"

Lauren không trả lời ngay, mà liếc nhìn đồng hồ xem giờ trước, thế là lắc đầu.

"Vẫn chưa, Vodka có nhắc nhở nên đi vào tám giờ, hắn đã có chuẩn bị trước"

"Vậy thì tốt, tạm thời khoan khỏi hành, nói Akatsu tìm cách trấn an con bé đi, nếu thật sự làm không được thì để ta gọi điện qua"

Lauren nhanh chóng đi làm việc được giao, Trần Diện cũng không rảnh, cấp tốc soạn tin nhắn gửi cho Gin.

Tin nhắn đại loại là bệnh viện có rất nhiều cảnh sát mặc thường phục, lệnh cho Gin cùng Vodka không nên tùy tiện tiến vào.

Bề ngoài của hai tên này trông không giống người tốt, đụng phải cảnh sát thì rất phiền toái.

Thêm nữa, Trần Diện còn để bọn hắn thử điều tra xem đám cảnh sát này tụ tập ở đây làm cái trò mèo gì.

Tuy vậy, Trần Diện sẽ không chỉ ngồi chờ tin tức.

"Lauren, cô cũng xuống tầng dưới một chuyến, xem thử cảnh sát đang có ý định gì, phần lớn tập trung ở đâu, cẩn thận một chút đừng để lộ ý đồ"

"Rõ thưa boss"



Trần Diện gật đầu nhìn nữ thư ký rời đi.

Nói gì thì nói, Kate Lauren cũng từng là gián điệp được tổ chức áo đen cài thẳng vào bên cạnh bộ trưởng thương mại của một quốc gia.

Bàn về tầm mắt tuyệt đối không kém bất kỳ kẻ nào, ít nhất quan sát xem ai là cảnh sát vẫn dư xài.

Phía Lauren, nữ thư ký đi đến phòng vệ sinh điều chỉnh trang phục sao cho bình thường nhất có thể.

Đợi khi ra khỏi phòng vệ sinh, bộ quần áo thư ký đỏ nhạt có viền đen đã bị thay bằng một bộ y phục thông thường hơn, giờ nhìn vào, ai dám nói đây không phải là gia thuộc của bệnh nhân.

Nhiều lắm thì vị gia thuộc này rất có mị lực, thành thục mê người hơi thu hút ánh mắt người khác thôi.

Lúc này là sáu giờ mười lăm, chờ Lauren đi thang máy xuống tới sảnh tầng trệt của bệnh viện, thì đã có không ít bệnh nhân bốc số ngồi đợi từ trước.

Loại bỏ người lớn tuổi cùng trẻ nhỏ, ánh mắt Lauren mờ mịt nhìn lướt qua từng người trưởng thành một, cả nam lẫn nữ.

Rất nhanh, ánh mắt liền tập chung vào một nam tính đang ngồi ở ghế chờ.

Chỉ thoáng qua, Lauren không dừng lại lâu ở sảnh chính, tiếp tục đi vòng quanh bệnh viện, trên nhiều lối đi, nữ thư kỳ gặp phải mộ vài kẻ không tầm thường.

Lòng vòng tầm mười phút, cuối cùng Lauren dừng lại ở lối đi tiến vào khu vực c·ấp c·ứu.

Chuẩn xác hơn, thì là phòng hồi sức ở ngay sát bên cạnh!

Lauren chỉ mới đặt chân lại gần, liền cảm thấy rõ rệt có năm sáu ánh mắt cấp tốc tập chung lên trên người mình.

Không phải là ánh mắt thèm khát, mà là từng con ngươi mang theo vẻ tra xét theo dõi.

Lauren không hề đổi sắc mặt, đã lỡ nhắc chân liền không thể lui về ngay, thế là làm bộ như hiếu kỳ ngắm nhìn phòng c·ấp c·ứu đang lắp lóe đèn đỏ, rồi mới chậm rãi rời khỏi khu vực này.

Hành động của Lauren cũng không tính kỳ lạ cỡ nào, rất nhiều người khác đi ngang cũng theo bản năng ngó phòng c·ấp c·ứu.

Nhưng dù vậy, vẫn có một tên nam nhân khôi ngô dùng hai tay ôm ngực, ngả đầu lên ghế đợi trước phòng hồi sức hơi nhíu mày, lẳng lặng nhìn nàng rời đi.

Có vẻ như nam nhân khôi ngô không thấy có gì không đúng, hắn liền thu hồi ánh mắt về.

...

P/s: Cầu đề cử!

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.