Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 32: Cảnh sát bao vây bệnh viện



Chương 32: Cảnh sát bao vây bệnh viện

Ratchaya quay về xe Jeep dự tính sẽ trở lại căn cứ tạm thời, vừa vào ghế thì Aurora đã đưa một đoạn video ra trước mặt mình.

"Đội trưởng, tìm thấy một đoạn giá·m s·át ghi lại hình ảnh đối phương khi vừa vào nội thành, nhưng khả năng cao là chẳng có tác dụng gì mấy"

Ratchaya xem hết video, tóm tắt lại chính là.

Nữ nhân, che rất kín kẽ từ đầu tới chân, xe Ducati 1098 hoàn toàn không có biển số, vác một cái túi đen nghi là chứa súng ngắm, chạy thẳng vào khu nội thành.

"Ít nhất cũng xác nhận kẻ đó là nữ không phải sao? Chưa đến mức vô dụng" Ratchaya nhún vai nói.

"Chà đội trưởng, nhiều khi thấy ngài còn lạc quan hơn cả bệnh nhân u·ng t·hư nữa"

"..."

Ratchaya rất tâm mệt, sắc mặt như không cẩn thận ăn mất con ruồi, sao hôm nào cũng phải chịu sự đối nghịch kiểu này từ đội viên vậy?

Thật quá buồn lòng cho cái chức vị đội trưởng rồi.

Nếu không...từ chức đi?

Đương nhiên, Ratchaya chỉ suy nghĩ một chút vậy thôi, từ chức là không thể nào từ chức.

Tức khắc phản bác Aurora:

"Không lạc quan không được, thật sự mà nói, hôm nay một cái tin tức tốt cũng không có"

"Ai nói không có?" Aurora bất ngờ lên tiếng.

"Có tin tốt hả?"

Ratchaya vô cùng kinh ngạc, nếu có sao hắn không biết?

Vô lí!

"Chỉ mới vừa nãy, Khai cùng Phillip báo tin về, đó là sau khi hỏi thăm chủ xe Toyota Camry bọn hắn xin nhẹ một cái lỗ tai, bốn cái ngón chân, tám cây răng..."

"Không cần báo cáo chi tiết như vậy, nói thẳng trọng tâm"

Ratchaya cắt ngang.

"Được, sau khi cả hai hỏi thăm nhẹ nhàng thì được biết"

"Tên chủ xe với bọn người kia liên lạc qua một mạng lưới thuê xe ngầm, chúng trả cao hơn cả giá nguyên bản của chiếc xe chỉ để thuê, yêu cầu duy nhất là sẽ chiếc xe trong đêm và giả bộ thành một v·ụ t·rộm"



Quấn như vậy?

Cảm giác như vẽ vời cho thêm phức tạp.

Ratchaya trầm ngâm một hồi đột nhiên hỏi:

"Aurora cô thấy sao? Dùng từ ngữ ngắn gọn thôi"

"Ngắn gọn vậy thì...quá mức cẩn thận?" Aurora ngẫm ba giây liền đáp.

"Đúng thế, cứ như những con chuột hèn mọn lén lén lút lút, sợ một khi ló mặt liền sẽ bị chó săn cắn c·hết"

Ratchaya ngả lưng ra ghế, cười lạnh một câu, sau đó sắc mặt của cô nàng tóc vàng liền đen lại.

"Ai lại ví mình là chó bao giờ?"

"Không quan trọng, chỉ cần có thể cắn c·hết chuột là được"

"Anh tự mình làm chó rồi cắn chuột đi, tôi không có hứng thú"

Aurora với vẻ mặt ghét bỏ xoay đầu đi, tiếp tục gõ bàn phím, không quên chế giễu thêm một câu.

"Bẩn lắm"

Rachaya: ?

Sắc mặt hắn cứng đờ, nụ cười trên môi giật giật vài phát.

Này này cô em, tình nghĩa đồng đội của hai ta đâu? Vả lại tôi đây là đang tăng sĩ khí, giễu cợt hạ thấp kẻ địch, cô không nghe ra à?

Mấy tên đồng đội khác thấy vẻ mặt của đội trưởng thì cố nín cười, nhưng có tên thật sự không nhịn nổi liền cười ra tiếng, sau đó liền là ánh mắt c·hết chóc từ Ratchaya.

Đừng nhìn bọn hắn là một đội lính đánh thuê, vì tiền cái gì cũng dám làm.

Nhưng không khí trong nhóm vẫn luôn rất tốt, nhất là mấy trận đấu võ mồm giữa đội trưởng và chuyên gia máy tính mạnh nhất đội ngũ.

...

...

Gần khuya tại bệnh viện, tám giờ tối.

[ Bản tin thời sự tối ngày 13/2



Vào 15 giờ chiều nay, một v·ụ n·ổ lớn đã xảy ra tại casino Brozen Planet từ chiếc xe tải chở thực phẩm đang đỗ cạnh cổng sau.

Tiếng nổ dữ dội cùng khói đen bốc cao khiến hàng trăm khách và nhân viên hoảng loạn, chen nhau thoát khỏi casino.

Lực lượng cứu hộ có mặt sau 15 phút, khống chế đ·ám c·háy và s·ơ t·án người mắc kẹt, tạm thời chưa ghi nhận ca t·ử v·ong.

Cơ quan chức năng đang điều tra nguyên nhân, nghi ngờ liên quan đến rò rỉ bình xăng hoặc chập điện. Casino Brozen Planet đã xác nhận xe tải thuộc về đối tác cung cấp thực phẩm...

Vụ việc vừa qua đã dấy lên lo ngại về an toàn tại các khu giải trí đông người.

Cập nhật chi tiết sẽ có trong các tin tiếp theo, và giờ là quảng cáo máy cạo lông...]

Trần Diện: Huh?

Gì cơ? Quảng cáo máy cạo gì cơ?

Tiện tay cái tắt tivi đang chiếu cái quảng cáo khó ngửi đi, Trần Diện mở điện thoại, đọc lại lần hai phần tin nhắn vừa được Gin gửi tới nửa giờ trước.

Xem qua liền biết vụ trên bản tin là do Chianti gây ra, mục tiêu bị diệt khẩu biết một chút tin tức bất lợi cho phe mình nên mới phải c·hết.

Đối với mấy vụ như này, nhằm thẳng vào người của casino thì Trần Diện cực kỳ vui lòng nhìn thấy, sau đó vỗ tay bảo hay.

Và sẽ càng vui hơn nữa nếu casino không chơi trò đổi đen thay trắng, ém nhẹm gần hết tin tức chấn động nhất.

Nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi, Trần Diện không cần mở hệ thống đều có thể đoán được số điểm năng lượng đang tăng lên vùn vụt không kiểm soát.

Trần Diện vừa đặt điện thoại xuống, liền nghe gọng nói quen thuộc từ phía cửa vang lên.

"Boss"

Nữ thư ký Lauren bước vào, sắc mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi.

"Có chuyện gì?"

"Vâng, là cái người tên Akatsu, đối phương gọi tới nhắc nhở vị nữ đồng hương kia của ngài có chút mất bình tĩnh, hỏi thăm xem bây giờ nên giải đối phương quyết thế nào?"

Nữ đồng hương...!

Lạy phật, hai ngày nay nhiều chuyện làm rối quá, quên mất tiêu cô nàng Lê Ánh Trúc.

Có chút bất bất cẩn rồi, để con bé lại với hai cái ông chú áo đen lúc nào cũng hầm hầm khuôn mặc, đổi lại thành hắn xem hai tên đó là người xa lạ cũng không thể nào bình tĩnh được.

"Akatsu nói sao? Con bé tự ý rời đi rồi?" Trần Diện có chút lo lắng hỏi ngay.



Với tình hình hiện tại tùy tiện lảng vảng bên ngoài là chuyện cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận lại bị đám người casino bắt về là xác định vận mệnh luôn.

Lúc đó đừng nói việc xa vời như giữ mạng, giữ được bộ t·hi t·hể còn nguyên vẹn mang về nước đã là tốt lắm rồi.

Xui hơn nữa thì bị mổ xong rồi vứt xuống biển cho cá ăn.

May mà thư ký Lauren lắc đầu, Trần Diện mới thở phào một hơi.

"Vậy thì không có, đối phương tự nhốt mình trong phòng, dường như có hơi sợ sệt"

"Thế thì tốt"

Trần Diện gật đầu, trầm ngâm giây lát liền có tính toán nói.

"Lauren, báo với Akatsu ngày mai đưa con bé tới đây một chuyến, trên đường di chuyển cẩn trọng vào, nhắc với Vodka một tiếng để hắn sắp xếp kỹ càng hơn"

"Rõ thưa boss"

Lauren gật đầu liền đi làm ngay, còn Trần Diện thì...đi ngủ.

Cứ thế qua một đêm, sáng sớm hôm sau, Trần Diện vừa tỉnh giấc, chưa kịp làm gì liền thấy bác sĩ Charl·es gõ cửa đi vào.

Theo sau hắn còn có một nữ y tá tư sắc vô cùng tốt, nhưng bị Charl·es yêu cầu đứng ở ngoài không cho tiến vào.

Vào phòng, Charl·es liền hỏi:

"Cậu thấy sao rồi? Hôm qua nghỉ ngơi thế nào?"

"Cảm ơn bác sĩ quan tâm, trừ hai chân vẫn mất cảm giác như mọi khi ra thì đều tốt" Trần Diện cười đáp.

Nhưng rồi hắn liền thấy bác sĩ Charl·es lộ vẻ cẩn thận, cố gắng hạ thấp giọng.

"Không biết vị tóc bạc kia đâu rồi?"

"À, hắn tạm thời có chút chuyện cần giải quyết, không ở trong bệnh viện, bác sĩ Charl·es cần tìm hắn làm gì cứ nói thẳng cho tôi là được"

Charl·es có chút do dự, trong mắt hắn Trần Diện rốt cuộc vẫn quá trẻ tuổi, lại còn là bệnh nhân nên mới không đối phương lo lắng nhiều.

Nhưng vị kia không có ở đây thì đành vậy, Charl·es liền nói:

"Vậy đi, thật ra tôi lên sớm là có chuyện muốn nhắc nhở cậu, vào mấy giờ trước có không ít cảnh sát mặc thường phục đã tiến vào bệnh viện, canh giữ toàn bộ các lối ra vào"

"Ừm?"

Trần Diện cố giữ vẻ mặt bình thản, nghe Charl·es nói đoạn trên ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là...

Ta bại lộ rồi?

Vô Diện còn chưa kịp làm gì đã bị cảnh sát vây quét!?

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.