Nhà máy nước sạch, phía trên một cái bồn chưa cao mấy chục mét, Chianti cười cực kỳ phấn khích, thậm chí có phần điên rồ qua tai nghe.
"Ha ha Gin! Thấy rõ sao?"
"Đây rốt cuộc là cái bọn nào, cổng chính bị kẹt, cổng sau cũng xe tải cản đường, vậy mà trực tiếp cho nổ tung tường vây"
"Lính đánh thuê hay quân nhân chuyên nghiệp, há, cũng không khác mấy!"
Khi này Gin đang dừng xe ở một vị trí khuất tầm nhìn cách casino tầm ba mét, quan sát toàn bộ hiện trường bằng điện thoại thông qua camera từ chỗ Chianti.
Nghe tiếng cười hưng phấn chói tai của Chianti, Gin hơi cau mày, giọng nói trầm thấp hạ lệnh:
"Bớt điên lại, kết liễu mục tiêu rồi thì rút lui mau đi"
Mệnh lệnh này liền khiến Chianti ở bên kia không vui, liếm môi một cái, lại nhìn qua kính ngắm khẩu súng bắn tỉa.
[ Gấp cái gì, để ta bắn thêm vài phát đã, xử lí luôn chiếc xe Jeep đang đuổi qua đây ]
"Rút lui ngay!"
Gin lập lại một lần nữa, lần này giọng điệu cực kỳ cứng rắn, liệu hồn Chianti có thêm ba lá gan nữa cũng không dám cãi lại lần hai.
[ Biết biết rồi ]
Hắn đều có thể thấy rõ cái giọng kia mang theo vẻ tiếc nuối.
Phía nhà máy nước sạch, Chianti bĩu môi tức tối nhưng thật sự không dám chọc giận Gin quá mức, ăn súng đấy!
Thế là đành thu dọn súng rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi nghe âm thanh di chuyển gấp rút rồi, Gin mới hài lòng lên xe, định khởi động xe thì bất chợt ánh mắt hắn bị thu hút bởi hai vật thể nhỏ đang bay lên từ khu vực casino.
Gin liền nheo mắt nhìn kỹ, ánh mắt lập tức biến đổi, nhanh chóng từ ghế sau lấy một khẩu súng bắt tỉa lên, nhìn vào ống ngắm.
Đó là...
U·AV trinh sát?
Lúc này trong sân cổng sau casino, chuyên gia máy tính của cả đội, Aurora mặc kệ âm thanh hỗn loạn ở bên ngoài vẫn giữ sự bình tĩnh, hai con ngươi xanh thẫm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Chỉ thấy khung ảnh ngày càng cất cao lên, thoáng chốc đã bay cao hơn trăm mét.
Cảnh tượng khu vực ngoại thành ngày càng rõ ràng hơn.
Sau đó...
Aurora đang quan sát chăm chú, nhưng rồi bất thình lình nhìn thấy một mảnh bông tuyết bay lơ lưng.
Rè rè rè...
Hể?
Aurora: ?...?
Bịch, bịch ~
Bên ngoài vang lên vài tiếng rơi vỡ, một thành viên trong đội đã chạy lên tầng thượng để quan sát từ sớm, liền báo cho nàng báo cáo qua bộ đàm.
[ Aurora, Chim Ruồi số một cùng số hai vừa bị ai đó bắn rơi ]
"..."
Aurora chợt im lặng không nói gì, cố trấn tĩnh tâm trạng.
Đợi một hồi cho ổn định tâm tình được tí, mặc dù trong lòng đau như cắt khi hai món thiết bị không người lái có tổng trị giá lên tới cả trăm ngàn đô vừa bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đây là thiệt hại trong lúc làm nhiệm vụ, thân chủ nhất định sẽ chịu chi phí nên không cần quá mức tiếc của.
Không phải tiền của mình, không cần đau lòng.
Cô nàng liền thông qua thiết bị liên lạc hỏi thăm:
"Có thể xác định hướng nổ súng vừa rồi sao? Phạm vi ước lượng thôi cũng được"
[ Rất khó, kẻ đó nhất định đứng từ dưới mặt đường xạ kích, chứ không phải điểm cao...cần tiếp tục thả Chim Ruồi sao? ]
"Không, bây giờ thả thì chẳng khác gì làm bia tập bắn cho đối phương"
Aurora phản đối ý kiến này, trong lòng lại kinh dị không thôi.
Chim Ruồi vốn không lớn, mặc dù không thể so sánh mấy chiếc U·AV Black Hornet chỉ to hơn ngón tay cái chút xíu của Ưng Đế.
Nhưng hàng của đội mình cũng không tính quá kém, lại là mục tiêu di chuyển, vậy mà đối phương vẫn có thể dễ dàng bắn trúng?
"Đáng ghét, đợi xong nhiệm vụ lần này phải góp ý cho đội trưởng mua mấy con U·AV Black Hornet quân sự mới được, hai trăm ngàn đô thì đã sao, một con liền gánh nổi chục con hiện tại"
Aurora bực dọc phát tiết một phen lại lẩm bẩm thở dài.
Đáng tiếc, Ưng Đế người ta không chịu bán thì có tiền cũng chẳng mua được.
...
Uỳnh uỳnh —
Gin sau khi cầm khẩu Dragunov SVD nổ hai phát súng liền quay về khởi động xe, cấp tốc rời khỏi vị trí vừa khai hỏa, đồng thời không quên liên lạc với Chianti.
Vừa mở thiết bị đã nghe tiếng gió vù vù từ phía kia.
"Chianti, bên cô sao rồi?"
Rất nhanh, một âm thanh cuồng tiếng rơi vào tai Gin.
[ Ha ha ha! Còn có thể làm sao? Tôi đã lái vào nội thành rồi! Cho bọn chúng thêm mười chiếc xe nữa cũng đừng mong đuổi kịp! ]
Lúc này Chianti đã đội mũ bảo hiểm đen che kín khuôn mặt, toàn thân mặc đồ đen bó sát, cưỡi trên chiếc Ducati 1098 cũng màu đen nốt lai đi như một cơn gió.
Con đường tiến vào nội thành không hề thoáng đãng thậm chí rất nhiều xe cộ, nhưng Chianti không chút do dự bất chợt bẻ mạnh tay lái.
Ngay lập tức, chiếc mô tô nghiêng gần như song song với mặt đường, lướt ngang một đoạn dài.
KÉT—!
Chiếc xe bốn bánh bá·m s·át phía sau không kịp phản ứng, tài xế hoảng hồn, mặt tái mét khi thấy mô tô của Chianti đột ngột chuyển hướng, thế rồi cứ vậy nhìn đối phương phi thẳng vào một con hẻm nhỏ biến mất không chút dấu vết.
"Đồ điên!"
Phải hơn ba mươi giây sau mới có một chiếc xe Jeep đuổi tới đoạn đường này.
Tên lái xe chần chừ không chắc nhìn đoạn đường phía trước, rồi lại quan sát mấy cái hẻm nằm chằng chịt tứ phía, thế là tạm thời rơi vào trầm mặc.
Hừm...đuổi kiểu gì?
Hắn lại nhìn lên, thấy một chiếc Jeep chạy tới, là đồng đội ở căn cứ tạm thời vừa đuổi đến tiếp ứng.
Đáng tiếc, vẫn không thể kịp thời bắt kịp chặn đường đối phương.
Qua thêm chốc lát, Ratchaya cũng tới, hắn một thân một mình lái chiếc Harley vừa mượn...c·ướp được, nhìn cảnh hai chiếc xe Jeep của nhóm mình chờ đợi tại chỗ là biết khả năng theo kịp rất thấp.
Aurora cũng đã báo cáo về việc hai chiếc thiết bị không người lái b·ị b·ắn rơi, mới dẫn đến hoàn toàn mất dấu đối phương.
Ratchaya không nhịn được thì thầm: "Lại có tận hai tay bắn tỉa, thật đúng là khó đối phó"
Tuy vậy, làm đội trưởng nhóm lính đánh thuê hàng đầu đông nam á, Ratchaya không có khả năng dễ dàng từ bỏ như vậy.
"Aurora, thử xem có thể thông qua camera giá·m s·át dọc đường tìm thấy tung tích đối phương không"
[ Nghe rõ ]
Aurora nhanh chóng bắt tay vào việc, nhưng trước khi bắt đầu, vẫn thuận miệng nhắc nhở.
[ Có điều đội trưởng nên chuẩn bị tâm lý, đây không phải thủ đô Cao Miên, hay tại Vạn Tượng cùng đại lục, càng chẳng phải Phù Tang ]
"Cứ làm đi"
Ratchaya rất hiểu cô nàng h·acker có ý gì, nói đơn giản là chỗ này thiếu giá·m s·át dọc đường thôi.
Tựa mấy nơi Aurora vừa liệt kê, tứ phương tám hướng đều gắn đầy con mắt, như lưới trời lồng lộng, mặc kệ làm cáo gì tra một phát là có ngay.
Vậy nên, Ratchaya chỉ là thử thời vận, biết đâu đối phương quá gấp không né giá·m s·át dọc đường cũng nên?
Nhưng mà mang theo tâm tính cầu may, kết quả cuối cùng chú định phải thất bại.
Thành ra cả đám tốn công tốn sức truy tung mấy tiếng, đều tới sáu giờ chiều Mặt Trời xuống núi rồi, mà đến cộng lông chân của đối phương cũng chẳng thấy, đành phải thất vọng rút lui.
Quay về casino, Ngô Côn tốn chút thời gian nhận diện t·hi t·hể, cuối cùng Ratchaya cũng biết ai là kẻ bị diệt khẩu.
Đúng, chính là diệt khẩu.
Hắn vừa muốn tìm nội gián tra để hỏi thì liền có người b·ị b·ắn c·hết, nên hắn tin chắc kẻ bị g·iết là tên nội gián bản thân muốn tìm.
Biết kẻ này tên Kantor, lại tra ngược trở về.
Sau vài đợt ép cung, Ngô Côn liền nổi giận rút một thanh đao tông c·hặt đ·ầu tên lính áp giải, chính là kẻ vì vài trăm đô mà dám lén lút tiến về phòng bếp tiết lộ tin tức.
Ratchaya sau khi hỏi ra đầu đuôi liền mặc kệ, vì cảm thấy sẽ không moi thêm được manh mối gì hữu ích nữa.