Trần Diện trầm ngâm một chút, sau đó tiếp tục ra lệnh:
"Đó là một chuyện, Vodka, đợi khi rời khỏi liền đi điều tra thêm về mấy thế lực ngầm trong vùng, chỉ cần có dính líu tới phi pháp thì đều tra bằng sạch một lượt, sau đó làm thành hồ sơ hoặc tệp gì đó giao cho Lauren một phần"
Giao nhiệm vụ xong, Trần Diện liền để cho cả ba người đi trước.
Ngoài ra, trước khi soái ca tóc bạc rời cửa, Trần Diện lập lại một lần nữa xác nhận quyền chỉ huy cao nhất trừ mình ra thì vẫn là Gin, bao gồm cả thành viên Pandora.
Gin ngừng bước, tay giữ mũ hơi cúi đầu xác nhận đã nghe rõ liền đi khỏi phòng.
"Chậc, đúng trước mình mà vẫn lạnh nhạt vậy sao?"
"Thật đúng là Gin"
"Nếu không phải boss cuối như ta biết điểm trung thành của hắn vẫn là đầy một trăm, thì nhiều khi phải hoài nghi đối phương có nguy cơ phản bội cũng nên"
Trần Diện khẽ cười một tiếng, khi này hắn vẫn có thể nghe được âm thanh của cả ba từ ngoài.
Là tiếng nói của Chianti vọng tới cực kỳ ồn ào.
Nghe kỹ, hình như đang yêu cầu Gin giao cho bản thân nhiệm vụ nào đó để đi thỏa sức bắn g·iết một phen, chờ Lauren đóng chặt cửa lại thì không gian mới yên tĩnh bớt.
Nhìn thoáng qua cô nàng thư ký tóc vàng đang thu dọn bát đĩa, Trần Diện ngả lưng vào gối, suy tính trong đầu dần rõ ràng hơn.
Như những gì bản thân vừa giao cho Vodka đi làm.
Trần Diện có ý nắm trong tay giới hắc đạo ở cái thành phố này, muốn thử một phen, xem xem, thông qua cách này có thể thu được điểm thế lực hay không.
Mạch suy nghĩ của Trần Diện rất đơn giản.
Có thể nhận điểm thế lực theo nhiều cách như đạt thành tựu, nhưng hắn chắc chắn, trong số những cách đó tuyệt đối có cái mục "mở rộng thế lực"
Nếu không có...
"Dù bị liệt, ta cũng sẽ trồng cây chuối đi từ đầu hành lang bệnh viện tới cuối hành lang" Trần Diện tự thề với lòng một tiếng.
Nhưng tại sao không phải làm ăn hợp pháp mà là phi pháp.
Cái hệ thống của mình đều tên "phản diện" hắn chạy đi làm ăn hợp pháp thì có mà được đúng cái nịt.
Về phương pháp thực hiện kế hoạch.
Trần Diện cảm thấy ở một địa khu loạn như này, thì từ b·uôn l·ậu v·ũ k·hí, hàng trắng, m·ại d·âm, bảo kê,..những thứ đó tuyệt đối không bao giờ là thiếu.
Đương nhiên, nói miệng thì đơn giản, bắt tay vào hành động chắc chắn cực kỳ phiền phức.
"Một khi động vào mấy lĩnh vực đen này, trăm phần trăm sẽ tạo nên hàng đống kẻ thù, thậm chí đụng tới của lợi ích của cả hắc bạch lưỡng đạo, nhưng thì tính sao..."
Trần Diện híp mắt lẩm bẩm, đầu óc của hắn ngày càng tỉnh táo.
"Động tĩnh càng lớn càng tốt, ảnh hưởng càng rộng ta lại có càng nhiều điểm năng lượng, mà có điểm năng lượng thì tương đương với có thêm thủ hạ, có thêm càng nhiều v·ũ k·hí lợi hại, thậm chí mua được cả trực thăng chiến đấu"
"Mà cứ như vậy sẽ có sức tự vệ, thậm chí tiêu diệt ngược lại kẻ địch, sau đó tiếp tục gây động tĩnh lớn"
"Tốt tốt, ý tưởng không tệ, đây chắc chắn là..."
"Một vòng tuần hoàn lành tính!"
...
Đằng này.
Ra tới ngoài phòng, Chianti quấy rầy Gin một hồi thì chỉ được đáp lại bằng một cái họng súng Berreta lạnh ngắt chỉa vào trán.
Thế là liền đổi sang rất hào hứng quan sát hoàn cảnh bệnh viện ở xung quanh.
Còn Vodka thì đang bận bàn luận với đại ca Gin.
"Đại ca, bây giờ làm hế nào"
"Cứ theo lời của boss, tìm hiểu thật kỹ vào" Gin đáp lại ngắn gọn, sau đó nhắc nhở. "Tạm thời mày tự dẫn người đi làm trước, phía bên đây vẫn còn chút chuyện phiền phức"
"Chianti"
Gin bất chợt quay đầu, ánh mắt sắc lạnh:
"Cô tới cũng đúng lúc lắm, muốn nhiệm vụ phải không, tôi đột nhiên nhớ lại có một vấn đề nhỏ cần cô đi xử lí gấp đây"
"Đại ca cần g·iết ai?" Vodka buột miệng liền hỏi, hắn không nghĩ ngoài việc bắn g·iết ra thì Chianti còn có thể làm cái gì nữa.
"Một ít tai họa ngầm"
Gin nói rồi, dần lộ ra một nụ cười đáng sợ.
...
Trong một nhà kho tương đối ẩn núp, mấy chiếc xe Jeep bọc thép được đặt ngay ngắn ở bên trong, vài tên đội viên cao to đen hôi đang bảo dưỡng súng đạn.
Mấy kẻ này, cùng trang bị xung quanh đều đủ chuyên nghiệp, khí thế cỡ này cứ như chuẩn bị ra chiến trường.
Giữa lúc mọi người đang bận rộn, đội trưởng của bọn họ, Ratchaya đang ung dung ngồi trò chuyện qua màn hình điện thoại.
Một tay cầm múi cam, tay kia búng nhẹ điếu thuốc, trông vô vô cùng thoải mái, một hơi nhẹ, khói thuốc dần lượn lờ lên quanh khuôn mặt khi nào cũng mỉm cười nhẹ nhàng của hắn.
Nhưng những ai từng gặp qua Ratchaya điều biết, sau cái nụ cười nhẹ nhàng dễ gần ấy, là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Đúng lúc đó.
"Đội trưởng!"
Ratchaya thấy Aurora đột nhiên ôm một cái máy tính xách tay đi tới, lập tức hỏi:
"Thế nào? Phía Philip với Khao có kết quả rồi sao?"
"Vẫn chưa có"
"Vậy cô hấp tấp cái gì?"
Aurora không trả lời ngay mà đặt thẳng chiếc máy tính vào trước mặt bàn đối diện hắn.
"Đừng hỏi nữa, xem thử cái này đi"
Chỉ thấy Aurora mở một đoạn video với khung hình bên trong đang di chuyển chậm rãi qua cho Ratchaya xem.
Rất dễ nhận ra, đây là video của camera hành trình.
Thời gian video đang chiếu là vào bốn giờ hai mươi sáng ngày hôm qua, gần đúng với thời điểm mục tiêu của đội bọn họ được đưa lên xe tải, chuẩn bị vận chuyển ra cảng.
Nếu như đúng kế hoạch của giám đốc Ngô, xe tải sẽ giam người đó vào một cứ điểm bí mật ở cảng, và rồi chỉ cần chờ tới một giờ chiều, thuyền của đội bọn họ sẽ cập bến, cuối cùng hộ tống mục tiêu quay về đại lục.
Kế hoạch rất tốt, nhưng khi tiến hành thực tế thì lại là cả cái bọn phế vật, ngay từ bước đầu đã thất bại thảm hại.
Nhưng Ratchaya không có thời gian phẫn hận tiếp.
Vì hắn quan sát thấy ngay trong video, trước thời điểm xe tải rời khỏi bãi đổ xe ba phút, một chiếc Toyota Camry có biển số vô cùng quen mắt chạy ngang qua xe gắn camera hành trình, và cũng sau đó, xe gắn camera lướt qua cổng casino.
Chỉ chênh lệch vài phút.
Sắc mặt Ratchaya lập tức lạnh xuống, cái nụ cười ở miệng suýt thì tắt mất, chỉ có thể duy trì hơi nhếch lên một cách khó khăn.
"Aurora, mấy tên đó biết phép tiên tri thì phải"
"Tiên tri hay bói toán đều là mê tín dị đoan, đội trưởng anh không nên mắc sai lầm"
Nữ đội viên Aurora lập tức phản bác theo thói quen.
"Chậc, cô không đối nghịch với tôi một giây thì thật sự không nhịn được luôn à? Nhưng cái này không quan trọng..."
"Cái quan trọng là rất có thể, trong nội bộ thuộc hạ của Ngô Côn tồn tại nội gián"
Đoán được điều trên, Ratchaya liền một mặt bực bội nói: "Đúng là một đám tạp nham, thành sự không thấy, bại sự thì nhiều lắm"
Đội trưởng rất cáu, nhưng Aurora lại không nghĩ vậy.
"Nếu trước khi đội ta tới, có nội gián là chuyện xấu, nhưng giờ khi đã biết nó tồn tại, vậy thì ngược lại là chuyện tốt rồi đấy đội trưởng"
"Đây nhất định là manh mối quan trọng giúp chúng ta tìm ra mục tiêu"
Ý nghĩ giống nhau, Ratchaya không phản bác.
"Cô nói đúng, đi thôi!"
"Đi gặp giám đốc Ngô của chúng ta một chuyến, mới gặp hôm qua, hy vọng ông ta vẫn còn có tinh lực giải quyết vụ này"
Thế là mấy chiếc xe Jeep bọc thép lại va sập cửa sau của casino.
Khoye cùng mấy tên canh cửa rất có lời muốn nói:
"Fuck your mother, mấy người không thể kiên nhẫn hơn chút, cho bọn tôi thời hạn ba giây để mở cửa được hả?"