Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 27: Vấn đề tài chính



Chương 27: Vấn đề tài chính

Chianti!

Trong lòng Lauren run lên lãnh liệt, hai tay xiếc chặt vào thanh đẩy xe thức ăn, nàng nhận biết đối phương.

Chianti, cô ta chắc chắn là một kẻ nguy hiểm, bản tính tàn nhẫn, lại luôn mang theo tố chất thần kinh, điên điên khùng khùng, còn cực kỳ hiếu sát.

Chỉ thấy Chianti vác một chiếc túi đen trên lưng, nhanh chóng tiến đến trước giường của ông chủ.

Lauren không cần đoán cũng biết, bên trong túi chứa thứ gì.

"Boss, cần ta g·iết ai, nói thẳng một tiếng đi thôi, cam đoan khiến cho mục tiêu c·hết cực kỳ khó coi" Chianti một mặt đầy phấn kích hô to.

Đây là câu đầu khi gặp mặt đó hả?

Trần Diện có chút dở khóc dở cười không nói gì.

Mặc dù đã có đoán trước, nhưng cái tính của đối phương cũng thật là ngông nghênh, kèm chút bệnh tâm thần.

Liền chẳng buồn đáp lại nàng, không phải trong nguyên tác Gin cũng thường như thế sao, đụng phải người điên thì không tiếp lời là được, đối phương cũng sẽ im mồm theo.

Mặc kệ nàng, Trần Diện quay sang:

"Lauren cứ để đồ ăn đó đi, Gin đâu?"

"Ông chủ, từ tối hôm qua tới giờ đã không thấy mặt mũi cả hai đâi" Lauren nhẹ lắc đầu.

"Vậy gọi điện, kêu cả hai đến đây một chuyến"

Ngay lúc này, ở một công trường bỏ hoang ngoài giữa nội thành.

Tại tầng hai, trong một căn phòng chất đầy xi măng với tro bụi bám khắp mọi nơi.

Ngay giữa phòng, một tên xăm trổ bị trói chặt vào trên chiếc ghế sắt, cả người bê bết đầy máu, đầu gục xuống, tay và chân đều cong bất thường như thể bị ai đó bẻ gãy, đau đớn tận xương kéo đến theo từng cơn khiến toàn thân hắn run rẩy liên tục.

Gin chậm rãi châm một điếu thuốc, theo hơi khói bay lên, hắn nhìn ra kẻ này không còn giá trị gì nữa liền giơ nòng súng.

Phanh —

Hết run rẩy, cũng không còn đau đơn hay thống khổ gì nữa.



Bỏ lại bộ t·hi t·hể hoàn toàn không còn động tĩnh, Gin rời khỏi căn phòng rồi tiện tay đóng sập cửa, có lẽ cần rất lâu sau mới có người tìm tới nơi này.

Đi thêm vào bước trên hành lang tối tăm tiến vào một phòng khác, Vodka tạm thời chiếm dụng một bàn gỗ làm nơi đặt máy tính.

"Thế nào rồi Vodka?"

"Đại ca, dường như có rất nhiều kẻ đang truy tìm chúng ta, nhất là chiếc Toyota Camry đã bị treo thưởng, chỉ cần cung cấp thông tin về nó là có thưởng, hôm qua còn một trăm ngàn đô, đến nay đã bị đẩy lên hai trăm ngàn đô"

"Hai trăm ngàn đều gấp chục lần giá nguyên bản của chiếc xe rồi"

Vodka đột nhiên có chút hứng thú, đều biết buông trò đùa: "Đại ca, hay là ta cũng đi lãnh thưởng đi, chiếc xe đó vẫn chưa tiêu hủy không phải sao?"

"Không cần thiết, trò xiết nhàm chán...chỉ là biết ai treo thưởng không?"

"Khó lắm, mạng lưới này không đơn giản, phạm vi bao hàm gần như toàn bộ khu vực đông nam á, trừ khi tìm được chỗ đặt náy chủ mới có cơ may..."

Gin còn muốn nói cái gì nữa thì chuông điện thoại chợt reo lên.

Reng reng.

Hắn liền bắt máy.

"Tôi hiểu rồi!"

Tắt máy, Gin liền rời khỏi phòng, không quên nhắc nhở.

"Đi thôi Vodka quay về bệnh viện, boss cho gọi"

Rất nhanh sau đó, Trần Diện đang dùng dở một tô cháo gà, đã thấy Gin và Vodka gõ cửa rồi bước vào.

"Boss"

"Boss khỏe chưa?"

Cách thăm hỏi của hai người hoàn toàn khác nhau, Gin vẫn lạnh như băng, còn Vodka biết thêm hai chữ hỏi sức khỏe.

"Ồ? Chianti?" Gin có chút ngoài ý muốn nhìn cái người vác túi đen đứng dựa vào cửa sổ.

"Gin"

Chianti liền giơ tay chào.



Trước nay trong tổ chức, Gin luôn là cấp trên của cô nàng, Chianti thường nghe theo Gin đi thực hiện các nhiệm vụ á·m s·át.

Thấy ba người đã chào hỏi nhau, Trần Diện liền bắt nhịp.

"Mọi người đã ăn sáng chưa? Ăn chút gì đi sau đó bàn chuyện tiếp"

Hắn cười nói, ngay sau đó liền thấy Lauren được căn dận đẩy điểm tâm sáng vào cho cả ba.

Dĩ nhiên sẽ không có ai đần đến mức bác bỏ đề nghị của Trần Diện, ngay cả Chianti vừa rồi còn rất có tố chất thần kinh nhưng khi Gin tới thì kiềm chế cẩn thận miệng mồm hơn chút tí.

Chờ tất cả đều dùng điểm tâm sáng xong.

Trần Diện mới bắt đầu chủ đề chính.

Đầu tiên là về vấn đề tài chính, qua lời của Gin thì Trần Diện được biết trước nay tổ chức thường thực hiện nhiều hành động phi pháp để kiếm kinh phí nghiên cứu.

Từ giao dịch b·ất h·ợp p·háp, c·ướp b·óc, t·ống t·iền, hay thực hiện các nhiệm vụ á·m s·át từ các mạng lưới treo thường ngầm.

Còn kể từ khi đi đến nơi này, Gin đã đánh c·ướp một hang ổ hàng trắng, mang đi hơn ba trăm ngàn đô la cùng gần hai trăm bánh bột mì.

Tiền mặt hiện đã tiêu xài hơn hai phần ba, trong đó chủ yếu dùng để thuê căn nhà ở ngoại ô, mua xe,...thậm chí súng ống từ chợ đen, như cái khẩu Dragunov SVD từng khai hỏa trên cầu cũng được Vodka mua ở trang web đen với giá mấy ngàn đô.

Đó là tiền mặt, còn đống bánh bột mì được dự tính sẽ bán cho mấy tên đầu sỏ ở địa phương.

Nghe Vodka đã tìm hiểu kỹ giá thị trường rồi giảng giải, Trần Diện liền tăng thêm kha khá kiến thức.

Mặc dù là kiến thức tà đạo, nhưng ít nhiều cũng mở màn tầm mắt.

"Giá bao nhiêu?"

"Bảy đến tám ngàn đô mỗi bánh, mấy cái bang phái trong khu vực đều trả giá như vậy"

"Nhưng theo như những gì tìm hiểu được thì đó là giá khi đã rời khỏi thiên đường bột mì Tam Giác Vàng, chứ nếu nhập ngay khu vực đó chỉ cần một nửa giá tiền.

Trần Diện không đáp, phần sau không quan trong, quản nó rẻ hơn vẫn là mắc hơn, dầu gì thì đây cũng là ăn c·ướp mà có, làm ăn không vốn.

Nhưng vấn đề là...



Tám ngàn, không, bảy ngàn đi.

Thử tính toán một lượt, mỗi bánh bảy ngàn, tổng cộng gần hai trăm bánh.

Bảy nhân hai mười bốn, thêm năm số không nữa, vậy là hàng triệu...cmn mô phật khá lắm, lên tới cả triệu đô!?

Đời trước quá lắm cũng chỉ là người bình thường, nào gặp quang cảnh hoành tráng như này, trong lòng hắn run lẩy bẩy nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Trước mặt thuộc hạ, không thể để mất mặt.

Trần Diện gồng mình giữ vẻ mặt cứng ngắt, cứ như vô cùng bình tĩnh, chậm chậm hỏi: "Vậy giờ...tài chính còn hơn triệu đô?"

Thế há chẳng phải đủ tiền về nhà chữa bệnh sao? Ở lại bệnh viện làm quái gì cho nguy hiểm?

Ý nghĩ vừa lóe lên xem ra rất tốt, nhưng câu trả lời tiếp theo lại khiến hắn phải thất vọng.

"Không có"

Vodka lập tức lắc đầu, hắn liếc qua Gin, thấy đại ca vẫn trầm mặc không tỏ thái độ ý kiến gì, liền hiểu nhiệm vụ báo cáo hoàn toàn rơi vào tay mình rồi.

Vodka nhanh chóng chỉnh lại tư thế, kính cẩn giải thích:

"Chúng ta không có ý định bán lẻ, mà đang cố gắng tìm một bên đủ sức ân đứt toàn bộ trong một lần, chủ yếu là vì để tránh phiền phức cùng ít để lại dấu vết nhất có thể"

Trần Diện không để lộ vẻ thất vọng ra mặt, chỉ khẽ gật đầu đồng ý, hắn cũng cảm thấy nên cẩn trọng một chút cho thỏa đáng.

Mà khoan, khoảng thời gian hai vị này đi đánh c·ướp hình như...

"Vodka, biết lần đó đã c·ướp hàng của ai sao?"

Trần Diện nhíu mày, chợt hỏi.

Của ai...

Là hàng của ai!?

"..."

Khuôn mặt Vodka cứng đờ ngay tức thì, cái này hắn thật sự không biết, cũng chưa điều tra qua.

Giống như thói quen của đại ca Gin vậy, một khi đã g·iết rồi thì chắc chắn quên mất tên n·ạn n·hân, lần này cũng vậy.

Đại ca đều g·iết sạch thì cần gì bận tâm đã c·ướp hàng của ai.

Bản thân không biết thuật độc tâm, nhưng Trần Diện nhìn vẻ mặt Vodka là hiểu hắn không biết, liền thuận thế cho hạ bậc thang.

Để cho Vodka về điều tra, khi nào rõ báo cho bản thân biết một tiếng.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.