Chương 24: Trần Diện nhập viện, nhóm người Rachaya
Nhìn Bác sĩ Charl·es làm dấu, Trần Diện im lặng một hồi, sau đó khó khăn mở lời:
"Tầm bao nhiêu?"
Làm thiệt luôn hả?
Charl·es cũng bị câu này làm cho trầm ngâm thoáng chốc, mới bất đắc dĩ. "Tôi nói thật, nó không khác gì cậu mang cả cái bệnh viện về nhà cả"
"E là nửa triệu..."
"Hể?"
"Khụ khụ" Charl·es ho nhẹ một tiếng, dường như cảm thấy số tiền này có phần hơi quá, bèn sửa lại:
"Chắc sẽ cần ba trăm ngàn đi, ít nhất trong giai đoạn đầu cam đoan dư xài, đầy đủ thuê tạm các loại thiết bị y tế hiện đại"
Trần Diện biết hắn nói nửa triệu gì, dùng loại tiền tệ gì liền cứng cả khóe miệng lại.
Cuối cùng, Trần Diện vẫn bị cái nghèo đánh bại, hắn biết mình chỉ chiêu mộ từng người một chứ không có trong tay nguyên cái tổ chức áo đen tài lực hùng hậu.
Nên đành tạm thời lựa chọn ở lại bệnh viên một khoảng thời gian cho tới khi có đủ khả năng lại tính tiếp.
"Vậy nhờ bác sĩ sắp xếp cho một phòng bệnh"
"Không thành vấn đề"
Bác sĩ Charl·es gật đầu, âm thầm thở ra một hơi.
Còn tưởng đối phương dự tính chữa tại nhà đây, xem ra hắn đánh giá hơi cao tài lực của đối phương, cũng tại mấy người áo đen trông quá có uy h·iếp mới khiến bản thân không nhịn được suy nghĩ nhiều.
Nhưng cũng đúng thôi, đâu phải ai cũng có thể tùy tiện bỏ ra cả triệu đô, vả lại, nếu thật giàu có thế thì nên lái siêu xe mới đúng chứ không phải mấy chiếc SUV thông thường.
Dĩ nhiên, Charl·es cũng không dám coi khinh đối phương, cho dù không phải phú hào gia tài bạc triệu, thì cũng là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.
Như mấy kẻ áo đen bên ngoài, ai dám bảo bọn hắn không treo súng ở hông, chính Charl·es sẽ lập tức rút dao phẫu thuật đâm đối phương.
Đùng có nói đùa!
Khoảng thời gian sau, dưới sự trợ giúp của bác sĩ Charl·es, Trần Diện được sắp xếp vào phòng bệnh trên tầng V.I.P.
Mặc dù giá phòng bệnh tính theo ngày vẫn cực kỳ đắt đỏ, nhưng dựa theo Vodka biểu thị thì vấn đề không lớn, hắn nói boss cứ an tâm mà dưỡng thương.
Trần Diện nghe hắn xác định trăm phần trăm thế chỉ đành tin tưởng, tạm thời không suy nghĩ nhiều mà an tâm dưỡng thương.
...
...
Trong khi Trần Diện nằm viện, cái nơi c·hết tiệc khiến hắn thảm thế này, là casino Brozen Planet, cửa sau đột nhiên bị chiếc Jeep bọc thép đồng loạt tông sập cánh cửa sắt, khiến cửa kim loại nặng nề bật tung sang hai bên, sau đó ba xe xoay bánh rít gầm xông thẳng vào trong.
Khí thế hung hăng đến cực điểm, mấy tên đan em canh cửa bị hù dọa run lên một cái, nhưng không ai dám hé răng nói lời thừa thải, vì bên trên đã có thông báo từ trước rồi.
Cho xe vào, tuyệt đối không được ngăn cản.
Lúc này mấy thân ảnh lực lưỡng từ trên xe bước xuống, Khoye là tên cầm đầu canh bãi phía sau, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt đầy khó khăn.
Liền thấy mấy kẻ này không chỉ có thân hình vạm vỡ cơ bắp, mà còn trang bị đến tận răng, áo chống đạn căng phồng dưới lớp vải màu đen, súng ống đầy đủ, thậm chí còn mang theo nhiều loại trang bị hiện đại mà hắn không thể nào hiểu, hoặc chỉ gặp qua trên phim ảnh.
Chỉ một xe là có người xuống, hai chiếc còn lại không hề có động tĩnh, nhưng Khoye vẫn cảm nhận được rõ ràng có vài ánh mắt từ trong nhìn chăm chú vào mình, khiến hắn không rét mà run.
Rất nhanh, sáu người từ chiếc xe đầu tiên tiến đến, dẫn đầu là một gã đàn ông người Vạn Tượng, tóc đen ngắn được chải vuốt chỉnh tề, khuôn mặt sắc bén đầy vẻ âm hàn.
"Sawadee khab ~"
Người này chắp tay sau đó chào một tiếng, ánh mắt của đối phương dường như cực kỳ khinh miệt khi nhìn tới khiến Khoye rất khó chịu.
"Tôi là Ratchaya, cho hỏi cái người tên Ngô Côn có đây sao?"
Giọng nói bằng trôi chảy bằng tiếng Cao Miên khiến Khoye giật mình hơi kinh ngạc, hắn lập tức gật đầu, rồi giơ tay chỉ hướng:
"Mời đi thẳng lên tầng cao nhất, Ngô ca đã có thông báo từ trước đang chờ ở phòng giám đốc"
"Okay"
Ratchaya liền xoay người vung năm ngón tay ra hiệu cho thuộc hạ, có thể nói là cực kỳ ngạo mạn làm Khoye hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi vẫn phải cụp cái đầu xuống làm người.
Cái nòng súng không thô bằng người ta, thế nên hắn còn chưa muốn c·hết.
Ở trên tầng cao nhất, Ngô Côn ngồi trong đó chờ đợi trong lo lắng rất lâu, cuối cùng cũng gặp được mấy người mà Vương tổng nhắc tới.
Nhìn mấy người trang bị đến tận răng đi vào, trong vô cùng thiện chiến, Ngô Côn vừa bất an vừa vui mừng tiến lên tiếp đón.
"Các vị đã đến, ngồi thuyền vượt biển nhiều ngày liên chắc phải mệt mỏi lắm, mau ngồi mau ngồi"
"Mời, mời" Ngô Côn rất nhiệt tình, Ratchaya cũng không rảnh đánh mặt của đối phương ngay.
Chờ lát lại vả cũng không muộn!
Ratchaya hơi nhếch miệng, ra hiệu bằng thủ thế cho mấy tên đồng đội đứng ra sau mình, còn có hai tên đi lại gần cửa, không biết đang âm mưu điều gì.
"Uống chút gì không? Người Hương Càng luôn hiếu khách nhất định cho người chuẩn bị ngay"
"Không gấp" Ratchaya lắc đầu, khóe miệng vẫn cười nhàn nhạt. "Giám đốc Ngô, vẫn là nói thẳng vào chuyện chính trước đi"
"Được, không thành vấn đề"
Cảm giác đối phương không thích xã giao, Ngô Côn vẫn giữ thái độ niềm nở ra mặt, sau đó cẩn thận dò hỏi.
"Không biết vị kia có căn dặn điều gì chăng?"
Ratchaya gật đầu:
"Đúng là có chuyện cần giao"
Nghe vậy, Ngô Côn lập tức tập trung tinh thần, thân thể mập mạp kẹp chặt, hàng trăm ký thịt mỡ đều không rung lắc thêm tí sóng thịt nào.
"Thân chủ của đội tôi đã biết về những gì xảy ra ở đây, và chỉ có một yêu cầu duy nhất"
"Sống thì thấy người, c·hết phải thấy xác, ngoài ra..."
Lời đến đây liền trở nên đứt đoạn, Ngô Côn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một cái họng súng lạnh như băng chĩa thẳng vào giữa trán hắn.
Ngô Côn trợn to mắt, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ huyệt thái dương chạy thẳng xuống sống lưng hắn cứng đờ hai mắt trợn to, đồng tử co rút lại vì sợ hãi.
Tất cả chỉ vì thấy ngón trỏ của Ratchaya khẽ siết.
Cạch!
Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên, nhưng mà...
Không có đạn!?
Bịch bịch!
Tim Ngô Côn đập mạnh đến mức tưởng chừng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hắn thở dốc liên hồi, cơ thể run lên bần bật, mồ hôi lạnh không nhịn túa ra ướt đẫm sống lưng.
Trong khoảnh khắc ấy, Ngô Côn thực sự nghĩ rằng mình đ·ã c·hết.
Nhưng Ratchaya thì sao? Hắn vẫn đứng đó giương súng, khuôn mặt bình thản, ánh mắt không một gợn sóng, như thể vừa rồi chỉ đùa một tí.
Đùa một tí thôi, và đây là trò đùa.
Khi này bàn tay hắn buông lỏng, khẩu súng rời khỏi huyệt thái dương của Ngô Côn.
"Nếu thấy xác ấy…" Ratchaya khẽ cười, giọng hắn trầm thấp cùng lạnh buốt. "Hy vọng ngài giám đốc đây hiểu ý tôi"
Không cần hét lên, không cần đe dọa thừa thãi, chỉ một câu nói đơn giản, nhưng như lưỡi dao sắc lẻm lướt qua cổ họng người ta.
Ngô Côn nuốt khan một ngụm nước bọt, hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống.
Khi này hai tên đàn em trung thành đang giữ cửa của Ngô Côn mới phản ứng lại, thấy đại ca bị uy h·iếp lập tức xù lông, theo bản năng quát ầm lên.
"Làm gì!"
"Ngô ca!"
Miệng rất lớn, còn muốn rút súng, nhưng ngay lập tức bị hai tên to con lực lượng giơ chân đá thẳng vào bụng.
Bịch! Bịch!
"A"
Cả hai tên đàn em xăm trổ liền ngã ra đất, cả người co lại thành con tôm luộc, nguyên nồi lẩu ăn vào bữa chiều cũng biến thành sinh tố màu vàng phun hết ra sàn.
Qua đó có thể thấy hai cước vừa rồi sở hữu lực lượng lớn đến cỡ nào.