Trần Diện mở mắt, lần này không phải là cái căn phòng tối tăm ẩm thấp, mà là một trần nhà trắng toát, sạch sẽ.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, hắn chớp mắt vài lần để tỉnh ngủ, ánh mắt lơ đãng quét qua chiếc đồng hồ đặt trên bàn cạnh giường.
14:28
"Oáp"
Trần Diện ngáp một cái, chỉ cảm thấy cả người đầy sảng khoái, ít nhất nửa thân trên rất thoải mái.
"Rốt cuộc cũng rời khỏi cái nơi c·hết tiệt đó"
Cảm thán một câu, Trần Diện dự định xuống giường, khi nhích người tới mép giường thì đúng lúc này sực nhớ lại bản thân là một tên què.
Nhưng tất cả đã quá trễ rồi.
Bịch ~
Cả người trực tiếp ngã nhào xuống sàn gạch.
Ui!
"..." Trần Diện nhăn mặt, một tay chống xuống sàn, một tay xoa xoa mông, đau đến mức nghiến răng.
Khốn nạn cái thân tôi!
Cần gấp một cái xe lăn, cảm ơn!
Trần Diện vốn còn muốn gọi người giúp tới một cái, Vodka hay Gin đều được, nhưng còn chưa kịp cất tiếng hét đã gặp hai cái tay ốm yếu có vài vết sẹo kéo mình lên.
Lực tay rất yếu, nhưng đủ kiên trì.
Hắn nhìn lên thì thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xỉu, mái tóc ngắn màu đen nhánh hơi chút rối bời.
"Ánh Trúc?"
Cô nàng không đáp lời, chỉ cắn môi cố hết sức bình sinh một hồi cũng lôi hắn được hắn quay về trên giường, làm xong thì cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng.
Không phải xấu hổ vì ôm hắn, mà là có chút quá sức với người ta.
Trần Diện không rõ trước đây, khi chưa thức tỉnh ký ức bản thân có mập không, nhưng bây giờ chắc chắn đủ gầy.
Cần biết, cái môi trường sống trong mấy công ty l·ừa đ·ảo đủ khắc nghiệt.
Lừa đảo đủ chỉ tiêu thì có ăn, thiếu chỉ tiêu thì đương nhiên là không được ăn cơm, mà thay vào đó sẽ được ăn gậy vừa cứng vừa đau.
Người thường gặp tình huống này sẽ tự động kích phát bản năng sinh tồn, cố mà lừa cho đủ doanh số để ăn no, còn chính hắn phế cỡ nào thì biết rồi đó, bỏ đói đến gần c·hết rồi bị bán cho công ty khác.
Một cái vòng luẩn quẩn, qua ba lần bốn lượt thì chỉ có ốm teo chứ mập gì nổi.
Nhưng so với hắn, Lê Ánh Trúc cũng gầy không kém cạnh, tay chân lèo khéo, cả hai có thể xưng kẻ tám người nửa cân, thành ra kéo nhau tốn sức là chuyện tất nhiên.
Thế là cô nàng cũng ngồi vào giường thở hổn hển.
Trần Diện không còn cách nào, chỉ có thể dùng tay nhích về sát đầu giường tìm kiếm điểm tựa, chứ bằng không lát nữa thiếu chú ý sẽ lại ngã ra đất mất.
Sau lưng là điểm tựa, Trần Diện rốt cuộc có thời gian quan sát cô nàng trước mắt.
Dường như vừa tắm rửa xong, mái tóc vẫn còn đọng nước, quần áo trên người cũng đã thay từ bộ cũ kỹ bẩn thỉu ở casino sang một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, rõ ràng không phải phù hợp với thân hình..
Dáng người thì không có gì đáng ngắm, gầy đều muốn trơ cả xương ra, giống y như mình vậy.
"Em không ngủ được hả?"
Lê Ánh Trúc lấy lại hơi, suýt thì vứt thở không thông, nghe hắn hỏi liền một mặt bèo nhèo gật đầu.
"Gặp chút ác mộng, anh thì sao?"
"Bình thường"
Trần Diện vừa đáp, tự dưng thấy cô nàng hiếu kỳ dùng tay nhỏ chọt vào bắp chân hắn.
"?"
"Chân anh thật sự không có cảm giác gì luôn à?"
"Đúng là thế, thời gian đầu còn thấy đau gần c·hết, nhưng kể từ mấy ngày trước đột nhiên mất hết cảm giác, cho dù bị cào cấu thẳng vào rách da rách thịt cũng chẳng thể thấy đau..."
Hắn còn chưa nói hết câu thì sắc mặt đột ngột thay đổi.
"Chờ đã! Em làm cái..."
Chỉ thấy Lê Ánh Trúc không biết từ lúc nào đã chuyển từ chọt sang véo, hai ngón tay nhỏ nhắn kẹp lấy một mảng da thịt, thản nhiên kéo lên.
"Gì"
"..." Trần Diện c·hết lặng.
Dù không có cảm giác đau thật, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn vẫn thấy xót xa muốn khóc.
Da thịt của hắn đó nha!
Bị véo đến đỏ cả lên rồi!
Lúc này, cô nàng Lê Ánh Trúc mới giật mình phản ứng lại cái hành động vô thức vì mớ ngủ của mình.
Đần độn chớp chớp mắt nhìn mảng da đỏ bừng kia, sau đó lén lút liếc sang Trần Diện, đúng lúc chạm phải ánh mắt ai oán đầy phẫn uất của hắn.
Xấu hổ!
Cô bé vội vàng buông tay, xấu hổ xoa xoa năm ngón, giọng lí nhí như muỗi.
"A...em...em chỉ là..."
"...thật xin lỗi"
Trước căn hộ, một chiếc Toyota màu trắng lái qua cổng sắt, bánh xe ngừng lăn cách bậc thang lên nhà hai mét.
Gin mang mặt lạnh bước xuống từ cửa xe phía sau nhưng không vào nhà ngay, mà chậm rãi đợi.
Cửa ghế lái được mở, đi xuống là một người da trắng, đầu hơi hói, phần tóc còn lại quật cường sống sót đến cuối cùng chưa chịu rơi xuống thì đều đã trắng xóa.
Hai người không nói chuyện, Gin lẳng lặng đi sau cứ như áp giải tù nhân, vào cửa thì gặp Vodka đúng lúc bước từ trong ra.
"Đại ca" Vodka gọi một tiếng, nhìn qua ông lão da dẻ nhăn nheo mặc áo khoác trắng.
"Đây là bác sĩ?"
"Ừm"
Gin nhẹ gật đầu, nói thêm. "Bên ngoài cốp xe còn có hai chiếc xe lăn, ra lấy mang vào"
Nói rồi Gin quay sang bác sĩ, ánh mắt cảnh cáo. "Đi thôi, bệnh nhân ở trên lầu"
"Được"
Bác sĩ hói cẩn thận đáp lời, ánh mắt thoáng nhìn qua thấy tên cao to đã mở cốp xe của mình, móc một chiếc xe lăn được gấp gọn ra từ trong.
Quan sát cái liền thôi, lão vội vàng xách hộp dụng cụ theo sau lưng tên áo đen đáng sợ.
Dọc đường đi, bác sĩ có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.
Cả hai cùng tới trước một căn phòng ở lầu hai, cửa phòng mở rộng chứ không đóng.
Vừa vào, cả hai đã gặp cảnh một cô gái để tóc ngắn tầm mười tám, đang xoa bắp chân cho một tên thanh niên.
Cô nàng đặt một bên chân của chàng thanh niên trên đùi mình, cúi đầu nhẹ thổi vào vết đỏ trên da hắn, sau đó lại cẩn thận xoa xoa, động tác nhu thuận đến mức khiến người khác liên tưởng đến một chú mèo nhỏ đang liếm láp v·ết t·hương của đồng loại.
Cảnh tượng có chút...
Mặt Gin không lộ b·iểu t·ình.
Bác sĩ già hơi khựng lại, không nắm chắc lắm, liền nghiêng đầu qua hỏi Gin.
"Có nên tránh đi trước một chút không?"
Gin không trả lời, Trần Diện lại bị hai tên này làm cho lúng túng, quay sang vỗ đầu Lê Ánh Trúc một cái.
Hắn đành vươn tay, vỗ nhẹ lên đầu Lê Ánh Trúc một cái.
"Được rồi, đừng thổi nữa."
Cô nàng họ Lê ngước lên, đôi mắt mang theo chút không cam lòng.
"Ưm... nhưng vẫn còn đỏ."
Câu nói kiên trì đến bất ngờ, khiến sắc mặt Trần Diện càng thêm đen. "Bác sĩ tới rồi, em đi ra cho người ta khám chứ?"
Lê Ánh Trúc chớp mắt, nhìn về phía ông bác sĩ hói đầu, lúc này mới phản ứng lại, liền vội vàng đứng lên nhanh chân rời khỏi phòng.
Nhưng trước khi đi, khuôn mặt nhỏ vẫn mang theo biểu cảm hối lỗi vô cùng.
Haizz ~
Thở dài một hơi, cảm nhận được bốn con mắt nhìn mình.
"Gin về rồi à, nếu đoán không lầm vị này là bác sĩ nhỉ?"
"Đúng vậy boss, hắn tên Charl·es, là người gốc Anh, được biết rất giỏi trong c·hấn t·hương chỉnh hình"
"Bác sĩ Charl·es phải không, vất vả cho ngài rồi"
Trần Diện khẽ mỉm cười về phía bác sĩ già, hắn đời trước cũng tốt nghiệp đại học, dùng tiếng anh tương đối thuần thục.
"Quá lời, quá lời, là bác sĩ tất nhiên phải chữa trị cho bệnh nhân" Charl·es nhanh chóng đáp lại.
Nhìn tên thanh niên trước mặt nỗi căng thẳng trong lòng cũng vơi đi một chút, ít nhất bệnh nhân vẫn dễ nói chuyện hơn cái người áo đen đứng bên cạnh.
Quá mức đáng sợ!
Lần đầu gặp, chỉ một cái ánh nhìn, suýt chút nữa khiến bệnh tim của Charl·es tái phát, tại chỗ hưởng dương sáu mươi sáu tuổi.