"Giờ cho người mặc thường phục giao cái đống c·hết tiệt đó đến casino Brozen Planet ở ngoại thành, nói với giám đốc Ngô Côn, bảo hắn tự đi mà xử lí t·hi t·hể"
Dừng một chút, hắn lạnh nhạt nói tiếp.
"Nói thẳng với hắn luôn, là phó thị trưởng nhờ vả, ta mới hỗ trợ một tay, nhưng chuyện tốn sức lại phức tạp thì không rảnh, tối đa giúp hắn ép tin tức xuống, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, coi như một vụ c·ướp xe gây t·ai n·ạn...cứ nói với tên mập đó như vậy"
"Phó thị trưởng cũng không thể dựa quyền mà trách móc nặng nề"
Simouth Chiu dặn dò cấp dưới làm việc, nhưng không hề biết cái tên Ngô Côn mà hắn nhắc tới sắp điên rồi.
"Ăn hại, bọn ăn hại!"
Choang!
Ngô Côn đứng thở phì phò, gương mặt béo núc của hắn vì tức giận mà vặn vẹo méo mó hết cả lên.
Trư Bát cùng hai tên quản lí khác đứng một góc ngay cả thở mạnh đều không dám, chứ đừng mở miệng nói chuyện.
Từ đầu tới cuối, kể từ khi nhận được một cuộc gọi Ngô ca cứ như phát điện, vứt vào tường nát cả điện thoại, một cước đá lật tung bàn làm việc, cầm chậu hoa lên liền đập, thấy chậu cây là đẩy, cả căn phòng được trang trí đường hoàng thoáng cái liền thành bãi rác.
Hộc hộc hộc...
"Ăn hại...khốn nạn!"
Chửi đã miệng rồi, đập cũng đập nát hết rồi, Ngô Côn thở hồng hộc, tràn đầy mồ hôi lủn bủn hết tay chân ngồi phệt cả người lên ghế.
Khuôn mặt béo mập từ đỏ vì tức giận chuyển dần sang tái nhợt do lo lắng sợ hãi.
Ánh mắt liếc qua một chiếc điện thoại vệ tinh ghế trong cùng hắn không đam đập, giờ khắc này chỉ sợ nó đột nhiên reo lên hóa thành bùa đòi mạng.
Ngô Côn rất rõ ràng tình hình.
Mất hàng cho đám Miến là chuyện nhỏ, cùng lắm thì bồi thường chút tiền, nhưng làm hỏng chuyện của Vương tổng, thậm chí có thể chọc tới...
Nghĩ tới vị kia ở đại lục, Ngô Côn không nhịn được run rẩy liên hồi cái thân thể mập mạp.
Đối phương quyền thế ngập trời, ngay cả Hồng Môn nắm trong tay Hương Cảng, hay gia tộc Yamaguchi làm mưa làm gió xứ Phù Tang mấy chục năm nay đều phải cả nể ba phần.
Vuốt mồ hôi trên trán một cái, suy nghĩ đang hỗn loạn đột nhiên Ngô Côn nghĩ tới điều gì.
"Không đúng, không phải, vẫn còn cơ hội"
Như bắt được cây cỏ cứu mạng, Ngô Côn cứ như chó dại gầm gừ về phía mấy tên đàn em đang kinh sợ đứng ở góc phòng.
"Chúng bây, hộc hộc, cả ba đi xuống bãi đổ xe phía sau, lát nữa sẽ có một chiếc xe tải tới, kiểm tra đống t·hi t·hể bên trong cho tao, xem có..."
"Đâu rồi, đâu rồi"
Ngô Côn như khùng điên, tìm tới cái bàn vừa bị chính hắn lật tung, tìm kiếm trong hộc bàn, loay hoay tay chân mãi rốt cuộc móc ra một tấm ảnh ném qua cho ba tên đàn em.
"Tìm xem trong đống t·hi t·hể có con oắt này không! Đi làm ngay!"
Trư Bát cùng hai tên quản lí khác cuốn quýt nhận ảnh,chưa kịp nhìn liền nhanh chân rời khỏi phòng.
Bọn hắn muốn chạy từ sớm lắm rồi, Ngô ca đang mất kiểm soát, cứ ở đó chờ tiếp nữa không cẩn thận m·ất m·ạng như chơi.
Ngô Côn lại lần nữa ngồi lên ghế, chiếc ghế nghị lực gánh chịu sức nặng hàng ngàn cân, miệng thì lầm bẩm:
"Còn cơ hội, số lượng t·hi t·hể không đúng, thiếu mất hai người...a di đà phật, amen, tổ sư gia, Quan Công Võ Thánh phù hộ"
Trong khi vị giám đốc đang cầu thần bái phật tứ phương, Trư Bát cùng hai tên quản lí khác đã xuống tới bãi đổ xe.
Trư Bát lấy ảnh từ tay một tên quản lí tóc cam, đợi nhìn kỹ người trong ảnh rồi thì kinh ngạc.
Cái này...
Đây không phải là con nhóc người Đại Nam trong phòng giam do hắn quản lí sao?
Cả cái phòng mười mấy người, chỉ có ba tên đến từ Đại Nam, một tên bị chính mình làm cho què, một tên trọc, với một con bé, mỗi người đều có đặc điểm nổi bật riêng nên Trư Bát mới nhớ kỹ vậy.
Nhất là con bé đó.
Nếu Trư Bát nhớ không lầm, thì nó chưa từng phải đi làm việc ngày nào, một tên khác nghe Trư Bát nhắc tới thì cũng gật đầu theo, nói thẳng.
"Nhớ rồi, chính là nó, cái đứa sau khi được kiểm tra sức khỏe liền bị chính Ngô ca hạ lệnh giam lại"
"Đúng là gặp quỷ, mấy người biết nội tình không?"
"Đành chịu"
"Không rõ"
Trong khi cả bọn âm tình bất định, cảm thấy bên trong nước rất sâu thì một chiếc xe tải cỡ nhỏ từ từ chạy vào bãi đổ xe, thùng xe còn dán nhãn hiệu thịt heo đông lạnh.
Cửa xe mở ra, một tên thanh niên ăn mặc bình thường bước xuống, quét mắt nhìn xung quanh rồi hỏi:
"Giám đốc Ngô Côn đâu?"
Trư Bát liếc nhìn hắn một cái, cảm giác có chút quen mắt, hình như từng gặp người này ở chỗ Ngô ca một lần liền giơ tay chỉ lên lầu.
Tên thanh niên gật đầu, không nói thêm câu nào, lững thững đi mất dạng.
Lúc này, Trư Bát cũng có được chìa khóa mở thùng xe từ đối phương, thế là cả ba mở cửa, sau đó thì...một mùi tanh tưởi đập vào mặt.
Ọe!
Một tên quản lí không chịu được trực tiếp nôn hết bữa ăn sáng, một tên khác cũng mí mắt trực nhảy, cả khuôn mặt đều tái nhợt.
Chỉ có riêng Trư Bát vẫn còn bình tĩnh lắm.
Tuổi nhỏ hắn từng làm trong lò mổ, cảnh máu tanh hơn đều gặp qua, mặc dù người với động vật là hai khái niệm khác nhau, nhưng trong mắt Trư Bát đều thế thôi.
Cách nghĩ của hắn rất đơn giản, mạnh được yếu thua, ai yếu hơn thì thành thịt trên thớt.
"Đây là...Vương Tứ?"
Trư Bát khó dằn kinh ngạc nổi khi nhìn gặp khuôn mặt quen thuộc, tiếc nuối là không còn cái vẻ âm trầm ngày nào, mà chỉ là khuôn mặt thống khổ đầy đau đớn.
Bả vai phải bị cái gì đó thổi bay một mảng da thịt thật lớn tới tận xương cốt, tay trái còn thảm hơn, mất cả bàn tay.
Trư Bát không thể tưởng tượng được Vương Tứ đã phải đối đầu với cái gì mà thảm tới mức độ này.
Bỏ qua người quen, ba người cố nén mùi tanh, tìm từng cái khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh đối chiếu với ảnh chụp một lượt, rốt cuộc xác nhận con nhóc mà giám đốc muốn tìm không nằm trong đống này.
Trư Bát liền chốt lại:
"Đi, lên báo cho Ngô ca nhanh"
...
Giờ là chín giờ ba mươi sáng, trong một căn hộ biệt lập cách xa nội thành, nằm ngay dưới chân con đồi nhỏ ở khu vực chưa được khai phá phát triển.
Ngọn đồi tên Kao, là một phần về phía nam của dãy núi hùng vĩ Cardamom nối liền từ Vạn Tượng sang Cao Miên.
Khi này Vodka ngồi tại tầng triệt, không hiểu sao trong nhà mà hắn vẫn đeo kính râm đen cùng đội non, còn tay đang gõ gõ bàn phím máy tính xách tay thì bỗng dưng, điện thoại đặt trên bàn liên tục run lên hồi.
Hắn liếc nhìn màn hình.
[Vanna]
"Nghe đây, nói đi"
[Ông chủ, tôi...tôi theo mấy chiếc xe đó tới bến cảng, vừa rồi bên trong hình như có t·iếng n·ổ súng, giờ nên làm thế nào?]
Vodka nhíu mày.
Giọng bên kia run đến mức khiến hắn không cần ở tại chỗ nhìn trực tiếp, cũng đoán được Vanna đang sợ đến xanh mặt run như cầy sấy.
"Tiếng súng sao?"
[Đúng, đúng, rất nhiều, như pháo nổ vậy...A? Hết rồi?]
"Vậy..."
Vodka chưa kịp lên tiếng, bên kia lại vang lên tiếng hét hoảng hốt:
[A! Ông chủ! Có mấy chiếc xe van màu đen chạy như điên khỏi cảng! Thật khủng kh·iếp! Sau lưng bọn chúng có hai chiếc Jeep đuổi theo...A! Đấu súng rồi! ]
Vodka đưa điện thoại cách xa lỗ tai, chờ tên trong điện thoại kinh kinh hoảng hoảng hô hô xong mới chậm rãi nói.
"Được rồi, mặc kệ nó, quay về nhà ngủ một giấc đi thôi"
Mặc dù bên đó bắn nhau có vẻ thú vị, nhưng nghĩ tới việc từ căn hộ chạy qua bến cảng phải lai xe ròng rã ba giờ, đi xuyên qua nội thành thì Vodka liền mất hết hứng thú.
Nghe đầu bên kia Vanna vâng vâng dạ dạ, Vodka liền tiện tay cúp điện thoại.
Sau đó tiếp tục thao tác máy tính, hắn còn không ít việc phải làm.
...
P/s: Riêng các địa danh như núi sông, ít nhất là về địa lí tự nhiên đều là thật, còn những cái khác sẽ cải biên tùy theo mục đích.