Chỉ thấy trong thùng xe là một mảnh tối ôm, mười mấy người bị trói dọc ở hai bên thành xe.
Nhưng thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của Gin không phải mấy người này, mà là một kẻ đội mũ phớt, khoác áo khoác nâu nhạt, trong tay còn giơ một khẩu Glock 17 thẳng ra cửa.
Nếu không phải nghe âm thanh vừa rồi Gin bất giác liền biết là boss lên tiếng, hắn đã sớm một phát bắn nổ đầu đối phương vì dám chĩa súng bậy bạ.
Ánh mắt hơi hạ xuống, hai bộ t·hi t·hể theo đà mở cửa mà từ từ ngã xuống, máu tươi chảy thành bãi, nhuộm đỏ cả sàn xe.
Cạnh đó còn có hai khẩu AK47 nằm ngả nghiêng
Gin giơ chân, một cước đạp lên mép thùng xe, đôi mắt lạnh băng quét qua kẻ đang cầm súng.
Vodka thấy rõ, đại ca chỉ bằng một ánh mặc dù từ vẻ ngoài kẻ này có vẻ rất bình tĩnh, nhưng hai tay đang run rẩy mãnh liệt lại bán đứng hắn, nòng súng Glock 17 từ từ hạ xuống.
Gin lướt qua người đối phương, tiến tới trước chỗ một tên thanh niên, ngồi khụy chân:
"Boss, rốt cuộc gặp mặt"
Trần Diện vốn đang dựa lưng vào thùng xe, băng dính che miệng cùng mắt đã sớm được gỡ xuống sau khi triệu tập Tokugawa Akatsu ở cạnh.
Hắn vừa ngẩng đầu thì lập tức giật bắn cả người.
Ngay trước mặt là một khuôn mặt đáng sợ, lạnh lẽo, ánh mắt sát khí bức người sau từng sợi tóc bạc.
Kinh hãi là rõ, nhưng nhanh chóng nhận ra.
À…là Gin.
Trần Diện thở dài một hơi, miễn cưỡng nhếch môi cười khổ.
"Dìu ta lên trước đi, mấy vị tạo ra động tĩnh hơi lớn thì phải"
Hắn vẫn còn choáng đầu do cú thắng xe bất chợt vừa nãy, nhưng Trần Diện rất rõ ràng, giờ không phải thời điểm an toàn để trò chuyện.
Gin nghe vậy lập một tay kéo Trần Diện lên, lực tay rất mạnh xác hắn lên như con gà vậy, nhưng khi đối phương muốn dìu xuống xe thì Trần Diện lại quan sát thấy một thân ảnh quen thuộc ở góc trong cùng, liền hô.
"Akatsu, bên kia, mang cả cô bé đi theo"
Theo hướng hắn chỉ, ở đó là một cô gái trẻ bị trói chặt đang cuộn người trong góc.
Không phải Lê Ánh Trúc thì còn ai vào đây?
Hai người chung một xe, còn Sáu Trọc thì không thấy đâu, khả năng cao bị đưa lên trên một chiếc khác, không biết bị chở đi đâu rồi nữa.
Trần Diện chỉ còn cách âm thầm cầu nguyện cho đối phương tai qua nạn khỏi.
Anh Sáu cố lên, cũng đừng ngỏm rồi.
Gin tiếp tục dìu Trần Diện, còn Akatsu tuy có chút run rẩy sợ hãi trước tên tóc bạc vừa liếc mình, nhưng vẫn nghe lệnh nhanh chóng giúp Lê Ánh Trúc cởi trói chân, kéo cô bé ra khỏi thùng xe.
Lúc này, Gin liếc qua Vodka, giọng mang sát khi:
"Xử lý sạch sẽ vào Vodka"
Vodka gật đầu, cười nhạt:
"Đại ca cứ an tâm"
Qua mấy giây, Trần Diện được Gin dìu đưa về chiếc Toyota Camry đỗ sẵn cạnh đường, hai cái chân vô lực kéo đi trên mặt đất đều kêu xoàn soạt, đợi khi ngồi lên ghế xe hắn mới cảm thấy mình vừa sống lại.
Thật mẹ nó khổ cực!
"Akatsu đưa cô bé lên đây"
Trần Diện hướng về phía hai người vẫy tay, thấy tên kia vậy mà muốn giúp Lê Ánh Trúc mở băng dính liền vội vàng ngăn lại.
"Đừng mở băng dính cứ để đã, đưa người lên xe trước"
"Ô ô ô"
Trần Diện đã biết cái tính của cô nàng Lê Ánh Trúc, nếu cởi băng dính sau đó nhìn thấy tình cảnh máu tanh bên kia không hoảng sợ la làng mới là lạ.
Chính hắn còn phải nhịn nôn thóc nôn tháo đây này.
"Ô ô ô"
Lê Ánh Trúc mặc dù sợ hãi, nhưng nghe thấy giọng của Trần Diện nên vẫn ráng kiềm chế, ngoan ngoãn để Akatsu đẩy mình vào ghế phía sau..
Nhưng đúng lúc này—
ẦM!!!
Trần Diện run một cái!
Hắn quay phắt đầu lại, vừa vặn chứng kiến thùng xe tải mình vừa chui ra bị nổ tung, thế lag trợn tròn mắt.
Chỉ thấy ánh l·ửa b·ùng l·ên, hàng trăm mảnh kim loại bay ra, thân thùng thủng lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ.
Giữa ánh lửa, Vodka đứng xa xe tránh tác động từ v·ụ n·ổ, rồi vứt thứ gì đó xuống đất.
Là một cái chốt giống như...lựu đạn?
Trần Diện từng đi nghĩa vụ quân sự, đương nhiên có thể nhìn ra được nó thật sự là cái gì.
Làm xong cái này sau đó Vodka mới bình thản chạy về phía này, như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng bàn.
Thế là hắn liền trầm mặc xuống không nói gì, càng không muốn suy nghĩ thêm.
"Boss, không sao chứ?"
Người hỏi là Gin, Trần Diện có thể quan sát rõ trong mắt hắn không có một tia tình cảm hay nhiệt độ, cứ như là cỗ máy g·iết chóc.
Tuy nhiên, trung thành của hắn vẫn được đảm bảo.
"Không sao, ngoại trừ việc gãy hai cái chân, với vừa rồi xe tải thắng gấp làm đầu ta đập mạnh vào vách sắt suýt bị chấn động não ra thì không có gì ghê gớm"
Vodka mới mở cửa, ngồi vào tay lái thì nghe câu này.
"?"
Là không sao dữ chưa? Ngài bất mãn cứ nói thẳng, tiểu đệ xem dáng vẻ của đại ca Gin cũng không dám phản bác đâu.
Keng keng —
Ting!
Phía sau bỗng vang dội tiếng nhiều tiếng còi xe in ỏi, không chỉ một chiếc mà là nhiều chiếc ngừng lại ở xa.
Gin nhíu mày, thường thì hắn sẽ có quyết đoán ra lệnh cho Vodka, nhưng giờ boss ở chỗ này...
"Boss, chúng ta đi ngay chứ, có không kẻ không liên quan tụ tập lại"
Trần Diện vốn đang tựa lưng vào ghế, đôi mắt mệt mỏi khép hờ, nghe vậy chỉ lười biếng phất tay. "Cứ làm theo kế hoạch đã lập ra đi Gin"
Đến cái nước này đã không cần hắn phải quan tâm, để cho Gin an bài là được, chưa hiểu tình hình thì tốt nhất vẫn là đừng khoa tay múa chân.
Đây không phải mù quáng, cái này gọi là có lòng tin vào thuộc hạ.
"Vodka đi thôi, rời khỏi chỗ này"
Nghe tiếng, Vodka lập tức khởi động xe, Gin nhìn một vòng, không thấy kẻ mặc quần áo nâu nhạt vừa rồi.
"Tên kia đâu?"
"Không rõ nữa đại ca, vừa rồi thấy hắn quẹo một con hẻm nhỏ, nãy giờ chưa đi ra"
Một ánh mắt nhìn tới, Trần Diện tựa lưng như ngủ mất rồi.
Gin liền hiểu.
Xem ra boss có sắp xếp khác, vậy thì không cần quản.
"Mặc kệ, đi thôi"
Chiếc Toyota Camry nhanh chóng chạy khỏi khu vực này, bỏ lại phía sau hiện trường hỗn loạn, chiếc xe tải b·ị b·ắn bể lốp với vỏ thùng xe vẫn còn ám khói sau v·ụ n·ổ, cách đó không xa là một chiếc container đè bẹp chiếc xe con dưới thân mình.
Những người đi đường dừng xe lại, bước xuống nhìn cảnh tượng thảm khốc trước mắt một vài kẻ nhanh chóng rút điện thoại báo cảnh.
...
Trên xe, không khí căng thẳng giảm bớt đi đôi chút.
"Đây là đang đi đâu vậy?"
Trần Diện im lặng một hồi rốt cuộc không nhịn hỏi.
"Boss, bọn ta có một căn nhà ở ngoại ô, đại ca dự tính tạm thời sẽ ẩn giấu ngài ở đó"
Vodka vừa lái xe vừa giải thích, Trần Diện nghe qua thì thấy hợp lý, dù gì động tĩnh vừa nãy quá lớn, tốt nhất vẫn là núp một khoảng thời gian.
Tránh cho bị cảnh sát hay đám người casino tìm tới cửa.
Theo Vodka nói bây giờ bọn họ đang theo một hướng khác chạy về phía ngoại ô, tầm vài phút nữa sẽ rời khỏi khu vực nội thành.
Chỉ là đoạn đường tiếp theo có chút kỳ lạ, nãy giờ Gin chẳng nói một câu, ánh mắt liên tục dán chặt vào kính chiếu hậu, cứ như đang chờ đợi điều gì đó.
Chờ một hồi, ngay thời điểm xe chạy tới một đoạn ngã ba đường, đi về trái là quốc lộ đi ra ngoại ô, về phải sẽ lên một chiếc cầu bê tông bắc ngang qua sông.
Gin đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng không cho phản bác.
"Vodka lên cầu ngay"
Két!!!
Vodka giật mình nhưng vẫn lập tức phản ứng, quay mạnh vô lăng sang phải.
Chiếc Camry vốn đang hướng về quốc lộ đột ngột đổi hướng, vọt thẳng lên cầu, suýt chút nữa va quẹt vào một chiếc sedan đang chạy bên cạnh, người lái xe kia hoảng hốt bấm còi inh ỏi, nhưng Gin không thèm để ý vẫn chòng chọc vào gương.
Vodka khó hiểu, vừa lái xe vừa lên tiếng:
"Đại ca, chuyện gì vậy? Nếu đi hướng này, chúng ta sẽ phải vòng rất xa mới ra ngoại ô được"
Gin cười lạnh, ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Có vài con chuột phía sau, cứ chậm rãi thôi Vodka, cho bọn nó biết cái gì gọi là tìm đường c·hết"