Cứ phẫn nộ nhiều vào, tức c·hết đều được! Tình huống tốt nhất trước khi bị chuyển đi gom đủ điểm chiêu mộ thêm một tên thủ hạ nữa!
Chaymon Krom phải không? Tôi nhớ kỹ ông anh rồi đấy!
Sáu Trọc ngồi cạnh thấy tên này đột nhiên lộ nụ cười vui vẻ thì nhướng mày.
"Trần Diện, chú mày cười cái chi mô mà gian trá rứa? Không chỉ có chân bị tật mà đầu cũng chấn động não luôn à?"
"..." Nụ cười của Trần Diện lập tức cứng ở trên mặt, sau đó lại nghi ngờ vì cái giọng vừa rồi.
"Chờ đã anh Sáu, rốt cuộc ông anh tới từ miền bắc vẫn là miền trung?"
"Từ bắc, anh mày có người anh em miền trung nên nhại theo chơi ấy mà"
Hai người chỉ đùa chút, nhưng có người thế mà nghe vậy liền tin, Lê Ánh Trúc ngồi cạnh cũng một mặt lo thay khẽ thở dài: "Bọn hắn thật ác độc, lại đánh anh ra nông nỗi này..."
Trần Diện nhìn cô bé này một cái, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói gì, không muốn lễ phép chỉ muốn mắng người.
Em không nhìn ra Sáu Trọc đang giễu cợt sao!??! Đần thế, ai nói cũng tin, đáng đời bị lừa bán lúc nào không hay.
Thế là từ vô vàng điều muốn nói, cuối cùng hóa thành hai chữ.
"Đồ đần"
Lê Ánh Trúc ngớ người: "A?"
"Ngốc!"
"..." Lê Ánh Trúc đột nhiên bị mắng nên không biết làm sao, cuối cùng ủy khuất ra mặt.
Ở chung mấy ngày nay, đều nằm chung một chỗ, dù không thể coi là thân thiết cỡ nào, nhưng cả ba ít nhiều cũng quen thuộc với nhau.
Két ~
Cánh cửa sắt mở ra.
Như thường lệ, đồ ăn được mang vào đúng giờ...thật ra là trễ mất nửa tiếng so với mọi khi.
Nhưng ai ý kiến không? Không một ai dám, phải biết dù là con chó thì ít nhất được cẩu quyền, còn nô lệ thì nào có nhân quyền.
Tuy vậy, hôm nay khi nhìn tới mấy món trước mắt Trần Diện đều phải kinh ngạc sững sờ.
Không phải cơm thừa canh cặn nữa, mà là cả một đống thức ăn nhanh, gà rán KFC, pizza ý, bánh ngọt các kiểu...có thể nói là tương đối thịnh soạn.
Lúc nào bọn công ty người Đại Lục tốt như vậy rồi?
Lê Ánh Trúc những ngày qua đều phải ráng nuốt cơm thiu, đã sắp nôn đến nơi, giờ thấy đồ ngon trước mắt, cô nàng sao mà mà kiềm chế nổi, thật sự nhịn không được.
Một cái tay nhỏ lặng lẽ sờ lên muốn rút cọng khoang tây chiên, nhưng rồi bốp một cái bị bàn tay khác đập bay rụt trở về.
"?"
Bỏ qua ánh mắt mờ mịt oan ức ở bên cạnh, Trần Diện cầm một cái đùi gà rán lên hạ nhỏ giọng với Sáu Trọc:
"Anh Sáu, em thấy có gì đó không ổn…"
Sáu Trọc chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, giọng bình thản nhưng đủ dọa người. "Nghe qua vụ bữa cơm cuối cùng của tử tù chưa?"
Trần Diện lập tức ngẩn người.
Bữa cơm cuối cùng…hả?
Ánh mắt hắn khẽ đảo qua mấy nhóm người khác trong căn phòng, cơn bất an càng lúc càng lớn.
Sáu Trọc lại hạ giọng, trầm thấp nhắc nhở.
"Ăn ít thôi, có khả năng trong đồ ăn bị bỏ thuốc mê, tao đoán chắc tới tối nay tụi mình sẽ bị đưa đi"
Thuốc mê…?!
Lê Ánh Trúc giật cả mình, một cái tay khác lén lút mò tới chỗ khoai tây chiên cũng vội vàng rụt về, vừa mới há môi muốn lớn tiếng đã bị Trần Diện bịt miệng.
"Suỵt!"
Hắn trừng mắt nhìn cô nàng, tay làm thủ thế ra hiệu im mồm vào.
Lê Ánh Trúc sợ sệt gật đầu, lúc này Trần Diện mới chịu buông ra, nhưng dù vậy hành động kỳ quặc của cả ba đã thu hút sự chú ý từ đám người Vạn Tượng gần đó.
Sáu Trọc lập tức trợn mắt đứng lên, phun ra một câu bằng tiếng bản địa, đầy hung dữ::
Sáu Trọc đang bận dẹp loạn, Trần Diện cũng trợn nhìn Lê Ánh Trúc một cái, con bé này thật sự đần đến vậy luôn hả?
Về phần Đám người Vạn Tượng kia ỷ đông người nên không tính quá sợ, lườm lườm một chút, rồi cũng quay đi.
Lợi dụng lúc đó, Sáu Trọc nhích người, cố tình che chắn tầm nhìn bằng tấm lưng to bự của mình không cho ai nhìn lén.
Lúc này Trần Diện vẫn cảm thấy lo lắng, khẽ hỏi.
"Anh Sáu, có nhất thiết phải ăn không?"
Lời vừa nãy Sáu Trọc khiến hắn càng bất an hơn.
Bị đưa đi… Chẳng lẽ là đưa đi mổ nội tạng?!
Sáu Trọc chỉ cười nhạt:
"Có thể không ăn, nhưng nếu vậy thì chuẩn bị tinh thần cho vật lý gây mê đi là vừa, đến lúc đó có lẽ còn khó coi hơn bây giờ"
"Hoặc chú mày có thể thử giả bộ bị mê màng"
Vật lý gây mê…?
Trần Diện rùng mình.
"Thôi, vẫn là ăn vậy" Hắn quả quyết nhận sợ, nhưng trong lòng lại tính toán ý định khác.
"Quyết định đúng đắn rồi đấy, ăn chút tí là được"
Thế là vì lời của Sáu Trọc mà cả Trần Diện lẫn Lê Ánh Trúc đều ăn như bò nhai rơm vậy, chẳng thấy tí ngon miệng nào, chẳng cảm giác tí mùi vị gì dù được đổi khẩu vị sau bao ngày ăn uống khổ cực.
Vậy mà…
Sau một đêm, cả ba vẫn còn nằm nguyên trong phòng giam.
Sáu Trọc vừa mở mắt sau giấc ngủ ngon đã thấy bốn con mắt đầy quầng thâm như gấu trúc trừng trừng nhìn mình chằm chằm.
Mặc cho hắn có lá gan lớn thật, nhưng bị nhìn như thế này cũng có hơi chột dạ.
"Làm gì?"
Giọng Sáu Trọc khàn khàn vì mới ngủ dậy, nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán được lý do.
Cmn!
Thử nghĩ mà xem, hôm qua hắn dọa người ta như vậy.
Tưởng tượng cái này, thử nghĩ đang ngủ không hay trăng trời gì, bỗng bị người ta rạch bụng móc tim ra thì có mà thần kinh thép cũng không ngủ nổi!
Sáu Trọc xem tình hình này là biết, Trần Diện lẫn Lê Ánh Trúc đều thức trắng cả đêm, chắc sợ nhắm mắt một cái là biến mất khỏi thế giới này luôn.
Thế là hắn nhếch môi, lười biếng vươn vai, cố tỏ vẻ thản nhiên.
"Chà, chắc là hôm qua suy nghĩ nhiều quá rồi"
Dứt lời, hắn đứng dậy bẻ khớp tay, rắc rắc một tiếng, xem như làm nóng người, nhưng trên thực tế đây chính là dấu hiệu của kẻ đang xấu hổ kèm lúng túng.
Trần Diện thì nhìn hắn đầy khinh bỉ:
"Ông anh cũng thật là… nhìn coi Ánh Trúc kìa, dọa con nhà người ta cả đêm không ngủ được, sắp thành gấu mèo rồi!"
"Khụ!"
Sáu Trọc giả vờ trấn tĩnh, nhưng cũng không che giấu nổi một tia ngại ngùng, hắn ho khan một tiếng, rồi tiện tay vuốt cái đầu trọc lóc để làm bộ che giấu tâm tình của mình.
Thật mẹ nó quê!
Hôm qua còn ra vẻ ngầu lòi, tự tin suy luận chắc nịch nào là "chắc chắn tối nay bị đưa đi" ai dè trật lất hết trơn!
"Ây...hai anh đừng cãi nhau, em không sao" Lê Ánh Trúc xoa xoa hai con mắt đầy quầng thâm như gấu mèo, miễn cưỡng nở nụ cười cười lắc đầu.
Cô bé cảm thấy hai anh này đều rất tốt, dù không tính thân quen nhưng vẫn quan tâm tới mình, như anh đầu trọc bề ngoài hơi dữ tợn là thật, nhưng tính tình không xấu.
So với họ, nghĩ tới việc chính họ hàng ruột thịt của mình lại nhẫn tâm lừa bản thân đến tận đất khách quê người.
Nhớ tới đây, cảm giác chua xót lan tràn trong lòng, Lê Ánh Trúc cảm thấy đúng là nhiều lúc, thân tình còn thua cả người xa lạ.
Kim Tử Long mà biết chắc đều phải nhảy dựng lên hát một bản Thua Một Người Dưng.
Không ai rõ nàng nghĩ gì, Sáu Trọc còn muốn ngụy biện, nhưng chưa kịp mở lại bên ngoài bộc phát động tĩnh ồn ào, cánh cửa phòng giam đột ngột mở toang!
Ánh mắt hắn lẫn Sáu Trọc co rụt lại.
Chỉ thấy một đám đầu trâu mặt ngựa vác súng xông vào! Không nói một lời, bọn chúng thô bạo đè mười mấy người xuống sàn.