Bẫy Hoa

Chương 69: Chương 69



Chiếc thuyền đánh cá cuối cùng, nơi tay súng bắn tỉa mà Kwon Chae-woo chưa kịp hạ gục đang đứng, đã bị một con thuyền cũ kỹ, kêu rền rĩ đâm thẳng vào. 

Tay súng rơi tõm xuống biển, chới với giữa làn nước lạnh.

Một dãy đèn sáng rực từ con thuyền mới xuất hiện. Ánh sáng chói lóa làm Kwon Chae-woo phải đưa tay che mắt để nhìn rõ kẻ mới đến. Anh chớp mắt vài lần, không tin vào những gì mình đang thấy.

“Lee-yeon?”

Vợ của anh—một người phụ nữ trong sáng nhất trên thế giới này — đang nắm chặt bánh lái của con thuyền vừa gây ra vụ va chạm. Cô lùi thuyền khỏi chiếc tàu bị đâm, xoay bánh lái rồi hướng thẳng về phía Kwon Chae-woo. Khi con thuyền cập vào cạnh tàu, cô vươn tay về phía anh, cố giữ thăng bằng trên boong đang chao đảo.

Kwon Chae-woo cúi xuống, nhanh chóng kéo cô lên boong. Anh không buông tay mà ôm chặt lấy cô, cảm nhận hơi ấm quen thuộc. Lớp băng lạnh giá dường như tan chảy trong huyết quản, và anh lại cảm nhận được dòng máu nóng đang chảy rần rật trong cơ thể.

“Sao em lại đến đây?” Kwon Chae-woo hỏi, vùi mặt vào hõm cổ cô. “Anh đã nói nơi này rất nguy hiểm rồi mà.”

Trái tim Lee-yeon đập mạnh đến mức cô gần như không nghe thấy gì. Người đàn ông này lại một lần nữa nhuốm đầy máu, nhưng cô không quan tâm. Điều duy nhất khiến cô lo lắng là ánh mắt vô hồn của anh, là cơ thể đầy thương tích của anh.

"Lee-yeon, anh không ổn," Kwon Chae-woo khàn giọng. "Anh muốn về nhà."

"Đó là lý do em đến đây," Lee-yeon thì thầm. "Để đón anh. Đưa anh về nhà. Chúng ta về nhà thôi."

Biểu cảm của anh thay đổi ngay lập tức. Gương mặt lạnh lùng của kẻ giết người biến mất. Đôi mắt từng trôi dần vào vực thẳm nay lại lóe lên một tia sáng. 

Lee-yeon lặng người nhìn anh thay đổi, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô không sao hiểu nổi—làm thế nào một người lại có thể mang hai nhân cách hoàn toàn trái ngược trong cùng một cơ thể như vậy? Điều đó khiến cô bất an hơn bất cứ điều gì.

"Em đã gọi cảnh sát sao?"

"Không," Lee-yeon buồn bã đáp.

Khi họ tiến gần bến cảng, với Lee-yeon đang cầm lái con thuyền buôn ma túy, đôi tay cô bắt đầu run rẩy. Ánh đèn nhấp nháy từ những chiếc xe tuần tra của cảnh sát dọc bờ biển, và một con tàu tuần duyên đang rẽ nước tiến về phía họ.

"Họ đến để bắt em," cô nói.

"Anh nghe nhầm hả?" Kwon Chae-woo nhướn mày. Nếu có ai bị bắt thì chắc chắn phải là anh chứ.

"Không, anh nghe đúng đấy. Em đã trộm một con thuyền."

Lần đầu tiên, Kwon Chae-woo hoàn toàn cạn lời. Anh không thể rời mắt khỏi cô. Một cảm giác tự hào kỳ lạ dâng trào trong lòng khi nhìn Lee-yeon vào lúc này.

Anh thực sự cần cảm giác hạnh phúc này. 

Hôm nay là một ngày hỗn loạn, tàn khốc. Một ngày mà anh đã để con quỷ trong mình trỗi dậy. Anh sợ hãi con quỷ đó—kẻ giết người như một cỗ máy vô cảm. Không một chút hối hận, chỉ có những xác chết liên tục ngã xuống trước mắt. Điều duy nhất anh tính toán là làm sao để giết nhanh hơn, hiệu quả hơn.

Một điều gì đó chợt lướt qua tâm trí, và ánh mắt anh tối sầm trở lại.

"Lee-yeon, mặt anh trông thế nào? Anh vẫn là chính mình chứ?" Giọng Kwon Chae-woo nghẹn lại, từng từ thốt ra đầy sợ hãi.

Lee-yeon nhíu mày nhìn anh, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

"Anh vẫn trông giống con người chứ?" Kwon Chae-woo hỏi. "Anh… vẫn còn là con người chứ?"

"Kwon Chae-woo, anh đang…" Lee-yeon định nói gì đó nhưng rồi im lặng. Nhìn vào mắt anh, cô có thể cảm nhận được nỗi dằn vặt mà anh đang chịu đựng.

Cô cầm một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những vệt máu trên khuôn mặt anh. Anh thực sự trông rất tệ, nhưng cô sẽ không nói ra điều đó đâu.

Dưới ánh đèn nhấp nháy từ những chiếc xe cảnh sát, Lee-yeon mỉm cười với Kwon Chae-woo.

"Anh vẫn là con người," cô nói với anh.

"Nhưng nếu anh không phải con người thì sao?" anh hỏi.

"Em nghĩ anh quên rồi. Anh từng là một người sống thực vật. Anh không thể cử động. Và em chính là bác sĩ đã chữa lành cho anh."

Cô mỉm cười khi anh run rẩy trong vòng tay mình.

Cảnh sát lập tức ập đến ngay khi họ bước xuống thuyền. Người đầu tiên họ muốn bắt chính là Lee-yeon. Họ nhận được tin báo từ một sĩ quan địa phương rằng có một người phụ nữ từ chối cung cấp danh tính, và ông ta nghi ngờ cô là kẻ buôn lậu khi cô đánh cắp một con thuyền.

Nhưng họ thậm chí không thể đến gần cô để thực hiện nhiệm vụ bắt giữ. Người đàn ông đi cùng cô ôm chặt lấy cô, nhất quyết không buông tay.

"Anh cũng muốn bị bắt vì cản trở người thi hành công vụ à? Buông cô ấy ra ngay!" cảnh sát quát lên.

"Được thôi, bắt luôn cả tôi đi," Kwon Chae-woo hét đáp trả. "Các anh định dùng còng tay phải không? Vậy thì còng một bên vào cô ấy, bên còn lại vào tôi!"

Đám cảnh sát không biết phải làm gì. Gã đàn ông này trông như một kẻ điên. Nhưng trước khi họ kịp xử lý tình huống, sự chú ý của họ đã bị kéo sang một chuyện khác.

"Trung úy!" ai đó hét lên.

Chiếc thuyền mà hai người vừa đi đến giờ đây nhuốm đầy máu, chằng chịt vết đạn. Nó trông chẳng khác gì cảnh tượng bước ra từ một bộ phim kinh dị. Cảnh sát bắt đầu dẫn những ông già và lũ trẻ—những người may mắn sống sót sau vụ thảm sát—ra khỏi nhà thuyền, nơi họ vẫn đang run rẩy trốn tránh.

Tất cả sĩ quan đều rời sự chú ý khỏi Lee-yeon, tập trung vào hiện trường vụ án trên con thuyền.

Jang Beom-hee, người đang trà trộn vào đội cảnh sát, chỉ biết rên lên khi nhìn chằm chằm vào con thuyền của gia đình Kwon.

"Cậu chủ … cậu đã làm gì vậy chứ…" anh ta thì thầm trong màn đêm.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.