"Alo?"
"So Lee-yeon?" Lee-yeon đột ngột đạp phanh, khiến cô cắn trúng lưỡi mình. Cô cắn răng rủa thầm.
Là Kwon Ki-seok.
"Alo? Anh gọi có chuyện gì?"
"Chae-woo đâu?" Một giọt mồ hôi lớn chảy xuống trán Lee-yeon.
Hắn biết rồi, cô nghĩ. Hắn đã biết mọi chuyện rồi!
Lee-yeon nhíu mày trước cảm giác thất bại khó hiểu này. Nó như những sợi xích siết chặt lấy lồng ngực cô, khiến cô khó thở.
"Đưa cậu ấy về." Giọng nói trong điện thoại vang lên đầy mệnh lệnh.
"Nếu cô phá vỡ thỏa thuận như thế này, tôi sẽ không nương tay. Tôi đã để cô tự do làm bất cứ điều gì cô muốn, và cô biết điều đó mà. Đừng chọc giận tôi. Cô biết hậu quả rồi đấy."
Lee-yeon nhanh chóng xoay vô lăng, quay đầu xe lao thẳng về bến cảng, cơn hoảng loạn trong lòng cô ngày càng lớn dần.
…
Một mùi hôi thối khủng khiếp của ma túy, lẫn với mùi cá, rò rỉ từ bên trong cabin.
"Vậy lần này là ai đây?" Trên boong tàu, một gã đàn ông với vết sẹo cắt ngang má hỏi tên đàn em đứng trước mặt. Hắn dùng mũi giày bẩn thỉu hích vào người tù nhân.
"Hắn điềm tĩnh ghê. Là người của văn phòng quận à?"
Bất cứ ai bị đưa lên tàu thường sẽ khóc lóc, van xin. Nhưng vị khách hôm nay lại chẳng có tí thú vị nào - gã có sẹo nghĩ thầm.
"Tôi không biết," tên buôn ma túy trẻ tuổi đáp.
"À, cũng không quan trọng. Dù hắn có là ai, thì cũng sẽ chết với một lỗ đạn trên đầu thôi." Gã có sẹo nhìn sang tên đàn em trẻ hơn. "Mang nó ra đây."
Gã có sẹo giơ tay phải lên, ngay lập tức, đèn trên tàu vụt tắt. Những con thuyền đánh cá xung quanh cũng tắt hết đèn. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên mặt biển, như thể che giấu tội ác sắp xảy ra.
"Mày làm gì thế?" Gã có sẹo hỏi khi thấy tên đàn em không nhúc nhích. "Tao bảo mang nó ra. Đừng để tao phải nhắc lại."
Hắn tát mạnh vào mặt tên đàn em, khiến gã giật mình thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn. "Hôm nay mày bị làm sao thế?"
"Cẩn thận đấy," gã thanh niên lẩm bẩm.
"Mày nói cái gì?"
"Đó là một cái bẫy," gã thanh niên thì thầm trong bóng tối.
Kwon Chae-woo, đã tháo bỏ lớp vải trùm đầu trong lúc hai tên buôn ma túy còn mải tranh cãi, giờ đang đứng ngay phía sau gã có sẹo.
Anh ra tay nhanh như chớp, đâm ba nhát liên tiếp, rồi ném hắn xuống biển với một tiếng “Ầm” vang dội.
Như thể vừa nhìn thấy ma, tất cả những kẻ trên boong tàu đều chết đứng tại chỗ.
Một khoảnh khắc im lặng đáng sợ bao trùm lên tất cả.
"Bắt nó lại!" Ai đó gào lên.
Mười gã đàn ông lao ra khỏi cabin, và cuộc thảm sát bắt đầu.
Giữa những lưỡi dao đâm tới từ mọi hướng, đôi tay của Kwon Chae-woo di chuyển nhanh như chớp, lên xuống, trái phải. Anh cản những lưỡi dao lao về phía mình, hất chúng ra như thể chỉ là món đồ chơi.
Tim anh đập dồn dập, bơm dòng máu nóng rực chảy khắp cơ thể. Những kẻ trên boong tàu không thể phản đòn dù chỉ một lần, từng tên một ngã xuống, chìm vào biển sâu.
Chỉ trong vài phút, đôi tay và khuôn mặt Kwon Chae-woo đã nhuốm đầy máu. Trong mắt anh không chỉ có sự điên cuồng mà còn là thứ gì đó còn đáng sợ hơn.
Một tiếng nổ vang lên, viên đạn sượt qua đùi Kwon Chae-woo rồi ghim xuống boong tàu. Gã dealer trẻ tuổi đang run rẩy chĩa khẩu súng về phía anh.
"Đừng cử động! Không tao bắn đấy, thằng chó!" gã hét lên với giọng đầy căng thẳng.
Kwon Chae-woo quay lại. Ngay khi nhìn vào đôi mắt khát máu của anh, sắc mặt của gã dealer trẻ tái nhợt. Kwon Chae-woo chậm rãi tiến về phía hắn, rồi tựa trán mình vào nòng súng.
"Bắn đi," Kwon Chae-woo nói, giọng không hề dao động. "Chắc mày không quá hai mươi tuổi nhỉ?"
Gã trai trẻ lắp bắp, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ đứng đó run rẩy vì sợ hãi. Kwon Chae-woo nắm lấy tay hắn, điều chỉnh lại vị trí của khẩu súng.
"Cầm thế này này," anh nói. "Rồi kéo cò đi."
Gã trai trẻ do dự, toàn thân đông cứng vì sợ hãi, và thế là Kwon Chae-woo tung một cú đấm thẳng vào cổ họng hắn. Gã ngã sụp xuống sàn, há miệng cố gắng hớp lấy không khí, mặt mày tím tái.
Kwon Chae-woo nhặt khẩu súng lên rồi bước vào cabin.
Đây là một phòng làm việc.
Điều đầu tiên anh nhận ra là những ông già gầy gò đang ngồi quanh bàn, điềm nhiên như thể không hề hay biết đến cuộc thảm sát bên ngoài. Lưng họ khom xuống, đôi tay vẫn miệt mài pha chế và đóng gói ma túy không ngừng nghỉ. Khắp sàn nhà la liệt bình thí nghiệm, thiết bị lọc và những tấm nilon bọc thuốc.
Cảnh tượng trước mắt khiến Kwon Chae-woo chết lặng: không chỉ có người già, mà cả trẻ em cũng bị ép làm việc, đóng gói ma túy như những cái máy vô hồn.
Một loạt tiếng súng vang lên từ đâu đó bên ngoài. Cửa sổ vỡ tan, Kwon Chae-woo lập tức cúi rạp xuống sàn, tựa lưng vào tường. Một trong những người đóng gói trúng đạn, người hắn đổ gục ngay trên ghế. Nhưng những kẻ còn lại vẫn tiếp tục làm việc, hoàn toàn dửng dưng trước những viên đạn đang bay loạn xạ xung quanh.
Kwon Chae-woo kiểm tra số đạn còn lại trong khẩu súng mà anh đã lấy từ gã trai trẻ bên ngoài. Cẩn thận nhấc đầu lên khỏi một trong những khung cửa sổ vỡ, anh quét mắt ra bên ngoài. Dưới ánh trăng, anh có thể thấy lờ mờ những bóng đen của các tay súng bắn tỉa đứng trên những chiếc thuyền đánh cá xung quanh, súng lăm lăm trên tay.
Anh giơ tay lên rồi nhắm bắn, hạ gục từng tên một. Khi đồng bọn lần lượt gục xuống, những kẻ còn lại bắt đầu nổ súng loạn xạ, hoang mang không biết Kwon Chae-woo đang ở đâu. Đạn bay tứ phía, dội lại trên boong tàu. Nhưng loạt đạn dần thưa đi khi từng tên một bị hạ gục.
Tên cuối cùng rồi - Kwon Chae-woo nghĩ, rồi siết cò.
Cạch—không có viên đạn nào bắn ra hết.
Chết tiệt! Anh lập tức cúi rạp xuống, lục lọi khắp cabin để tìm vũ khí khác. Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên bên ngoài, như thể có thứ gì đó vừa đâm sầm vào nhau.
Tiếng súng im bặt.
Kwon Chae-woo bò đến ngưỡng cửa, nheo mắt nhìn ra ngoài để tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra.