"Vậy à?" Kwon Chae-woo tựa đầu vào ghế, giọng điệu khó đoán.
Lee-yeon quay lại nhìn ra cửa sổ. Tim cô đập thình thịch. Sợi dây kiểm soát cô cố nắm giữ trên người Kwon Chae-woo đang tụt dần khỏi tay, và điều đó khiến cô cảm thấy hơi bất an.
Cô có thể nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của mình phản chiếu trong kính xe.
Mười phút sau, chiếc xe tải dần chậm lại, rồi dừng hẳn.
"Lee-yeon, ở yên trong xe nhé em." Kwon Chae-woo ra lệnh.
"Hả?"
"Nguy hiểm đấy."
"Nhưng…!"
"Anh có mang theo cơm hộp đấy, em có thể ăn trong lúc chờ." Kwon Chae-woo mở cửa xe bước xuống mà không nói thêm lời nào.
Anh mở cửa phía sau xe và lôi hai tên trong đám buôn ma túy mà họ đã mang theo. Anh ra lệnh cho chúng kéo anh ra bến cảng.
Hai gã đàn ông yếu ớt, run rẩy, trên người đầy vết thương từ trận đánh lúc trước. Chúng nhìn nhau, không biết phải làm gì với gã điên đang đứng trước mặt mình.
"Tụi mày nghĩ đây là trò đùa à?" Kwon Chae-woo hỏi, giọng đầy chế giễu. “Ngay từ đầu, bọn mày đã phạm sai lầm rồi. Thấy tao là phải bắn ngay lập tức chứ. Tên quản lý cấp trung của bọn mày không dạy điều đó sao?"
Hai gã đàn ông đứng im, bối rối và hoảng sợ tột độ.
"Nào, cứng rắn lên, đừng có run nữa." Kwon Chae-woo quát nhẹ. "Người đang trên đường đi chết nhanh là tao đây này, nhưng nếu ai nhìn vào, họ sẽ nghĩ hai đứa bây mới là con tin đấy."
Một trong hai tên nghiến răng, cố nhìn xuyên qua lớp vải đen để xem rõ mặt Kwon Chae-woo.
"Mày là quản lý à?" Hắn hỏi. "Mày đến đây để kiểm tra bọn tao sao?"
Kwon Chae-woo thấy buồn cười, không ngờ rằng tên này lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy ẩn sau lớp vải đen.
….
Con tàu dần rời xa đất liền. Khi tiếng động cơ cũ kỹ nhỏ dần, Lee-yeon mở cửa xe bước ra, đi đến mép bờ.
Biển đêm nuốt chửng Kwon Chae-woo, không để lại chút dấu vết nào. Chỉ có ánh đèn từ chiếc thuyền đánh cá le lói như một ngọn hải đăng nhỏ trên mặt nước. Cô đi qua đi lại trên bến cảng tối đen, cơn gió lạnh từ biển thổi qua khiến cô rùng mình.
"Chúng trồng thuốc phiện trên núi và chế biến ngay tại chỗ."
Đó là những gì Kwon Chae-woo đã nói.
Anh đã phát hiện ra rằng căn cứ chính của bọn chúng nằm trên một con tàu, sau khi tra khảo đám người buôn ma túy. Kwon Chae-woo chọn một tên làm ví dụ, bằng cách bẻ gãy cả mười ngón tay của hắn ngay trước mặt những kẻ còn lại. Việc đó khiến bọn chúng lập tức mở miệng khai ra mọi thứ. Ít nhất thì, anh đã làm chuyện này sau khi đưa Lee-yeon ra khỏi container.
Trong lúc thẩm vấn, Lee-yeon vào nhà kính để thu thập thêm ảnh làm bằng chứng. Cô không biết đôi tay mình run lên là vì hàng loạt bông hoa anh túc đỏ rực trước mắt mình hay vì những tiếng la hét tuyệt vọng từ container vọng khắp sườn đồi.
Giờ thì Kwon Chae-woo đã biến mất trên một con tàu.
Đó là Kwon Chae-woo. Lo lắng thế này có lẽ cũng vô ích thôi, cô nghĩ. Nhưng anh ấy ra biển rồi. Anh ấy chưa bao giờ ra biển. Nếu chúng quẳng anh ấy xuống nước thì sao? Nếu anh ấy không biết bơi thì sao? Chỗ anh ấy đang đến có được tính là ngoài phạm vi Hwaido không?
….
Anh ấy ra ngoài Hwaido rồi sao? Anh ấy thật sự đã ra ngoài rồi sao? Vừa nghĩ đến đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lee-yeon. Mặt cô tái nhợt, trắng bệch giữa nền trời đêm tối đen như mực. Cô đặt tay lên ngực, cố gắng giữ thăng bằng khi đôi chân run rẩy không ngừng.
Đột nhiên, một luồng đèn pin chói lóa chiếu thẳng vào mắt cô.
Ánh sáng rọi xuống mạnh mẽ như dòng sắt nóng chảy, khiến Lee-yeon theo phản xạ đưa tay lên che mắt. Tia sáng dịch xuống, rọi thẳng xuống mặt đất trước mặt cô. Khi đôi mắt đã dần thích nghi lại với bóng tối, cô nhận ra dáng người đang đứng trước mặt mình. Đó là một cảnh sát, khoác trên người chiếc áo phản quang phát sáng.
"Cô là ai?" Viên cảnh sát hỏi. "Có thể xuất trình giấy tờ tùy thân không?"
"Tại sao?" Lee-yeon hỏi.
"Chúng tôi đang tuần tra những kẻ vượt biên," viên cảnh sát trả lời khi tiến lại gần cô.
Lee-yeon chưa bao giờ có trải nghiệm tốt với cảnh sát, và ngay khoảnh khắc đó, cô quyết định chạy trốn thay vì tìm kiếm sự giúp đỡ.
Làm sao mình có thể tin cảnh sát ở Hwaido được? Cô nghĩ khi bỏ chạy.
Bây giờ, cô đã bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi người đều có động cơ mờ ám.
Nhớ lại những gì đám buôn ma túy đã nói về nhân viên tòa thị chính và cảnh sát, Lee-yeon đi đến một kết luận kinh hoàng: Giới chức ở thành phố đã đổ tiền để duy trì đường dây buôn ma túy, còn lực lượng hành pháp thì bảo kê cho chúng.
Điều đó có nghĩa là… cô không thể tin tưởng bất cứ ai.
Viên cảnh sát thổi còi rồi chạy đuổi theo cô. Lee-yeon cảm giác đôi chân mình sắp gục xuống, nhưng cô không thể dừng lại. Cô chạy thẳng về chiếc xe tải đang đậu trên con đường phía trên, vội vàng khóa cửa rồi khởi động động cơ.
Viên cảnh sát đuổi kịp, đập mạnh vào cửa kính khi cô bắt đầu lăn bánh. Lee-yeon bẻ lái, khiến viên cảnh sát mất thăng bằng, ngã nhào xuống rãnh bên vệ đường. Lee-yeon nhấn ga, bỏ lại tên cảnh sát phía sau.
Cô thở dốc, cảm thấy tim đập loạn nhịp, nhưng vẫn tiếp tục lái xe điên cuồng. Chiếc điện thoại cô ném lên ghế phụ đột nhiên đổ chuông.
Lee-yeon liếc nhanh vào gương chiếu hậu, kiểm tra xem có bị theo đuôi hay không, rồi vươn tay bấm nút nhận cuộc gọi.