Bẫy Hoa

Chương 66: Chương 66



"Không ai chết cả." Kwon Chae-woo trấn an cô. "Lee-yeon, em ổn chứ?" 

Nhìn anh lúc này, rõ ràng người bị thương nặng nhất chính là anh. Vết cắt, vết bầm tím phủ đầy cơ thể anh.

"Kwon Chae-woo," Lee-yeon thều thào, giọng yếu ớt. "Tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất." 

Lòng cô nặng trĩu vì tội lỗi. Cô nhận ra rằng Kwon Chae-woo là kiểu người sẽ coi lời nói của cô như lời răn của Chúa. Và chính cô đã khiến anh bị thương, chỉ vì cố ép anh thay đổi thành một người không phải anh. 

Kwon Chae-woo cũng không hề phản kháng, mặc kệ bản thân bị đánh đập, tra tấn. Cơn đau kinh khủng mà anh phải chịu đựng, khắc sâu vào lòng cô như một vết thương không thể xóa nhòa.

"Em không sao, Kwon Chae-woo." Lee-yeon hít sâu một hơi, rồi ngước lên nhìn anh. 

"Sẽ có lúc anh muốn đập nát mọi thứ. Cũng sẽ có lúc anh chỉ muốn tận hưởng một đêm yên bình bên ai đó. Cảm giác như vậy là hoàn toàn bình thường. Không phải vì anh có vấn đề tâm lý đâu, mà vì bản năng anh là như thế thế. Em đã cố thay đổi anh thành một người mà em nghĩ anh nên trở thành, nhưng sự thật là không ai giống ai cả."

Lee-yeon gật đầu, như thể đang cố thuyết phục chính mình. 

"Từ bây giờ, anh đừng cố thay đổi bản thân vì em nữa. Thời đại này, biết đánh đấm giỏi cũng là một lợi thế đó. Với kỹ năng của anh, anh có thể giúp Gyu-baek bắt mấy con côn trùng có cánh, hoặc bảo vệ gia đình khỏi những kẻ xấu giống như bọn người mà chúng ta gặp hôm nay ấy"

"Cảm ơn anh đã cứu em."

Suốt lúc nói, Lee-yeon luôn tránh ánh mắt của Kwon Chae-woo. 

Kwon Chae-woo khẽ nhíu mày, rồi bất giác nở một nụ cười ngọt ngào. Bỏ qua cơn đau đang giày vò cơ thể, thứ duy nhất anh cảm nhận được là một cảm giác rạo rực trong tim.

"Về nhà thôi. Rời khỏi đây thôi. Nhưng trước đó, em có thể chụp vài bức ảnh về nơi này không?"

Lee-yeon bật camera trên điện thoại, bắt đầu chụp lại hiện trường để làm bằng chứng. Trong khi đó, Kwon Chae-woo lục lọi đống điện thoại cũ mà anh lấy từ túi của mấy tên đàn ông kia. Tất cả đều là điện thoại rác, loại dùng một lần là bỏ. Anh lướt qua hộp tin nhắn với ánh mắt lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Ring—

Bất chợt, một trong những chiếc điện thoại reo lên, phá tan bầu không khí lạnh lẽo trong đêm. Lee-yeon, đứng gần đó, nín thở khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình nhỏ. 

「Jo Kyung-cheon」

Cô vươn tay định nhấc máy, nhưng một bàn tay bất ngờ giữ chặt lấy cô. Cô hét lên, suýt nữa thì lên cơn đau tim khi Kwon Chae-woo đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng. Bằng cách nào đó, anh trùm một tấm vải đen mỏng lên đầu mình.

"Anh… anh đang làm gì vậy?" Cô lắp bắp.

"Lee-yeon, em có muốn đi chèo thuyền với anh không?"

"Hả?" Anh lại dọa cô sợ chết khiếp lần nữa.

"Chúng ta vẫn chưa hoàn thành buổi hẹn hò mà, vậy sao không đi chèo thuyền nhỉ?"

Dưới lớp vải đen, Lee-yeon có thể nghe thấy tiếng Kwon Chae-woo ngân nga một giai điệu vui vẻ.

….

Hwaido là một hòn đảo. Khi đi vài cây số từ núi xuống bến cảng, có thể nhìn thấy những con thuyền đánh cá lặng lẽ trôi trên mặt nước, xếp thành một hàng dài. Lee-yeon siết chặt hai tay khi nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài thay đổi nhanh chóng. Chiếc xe tải cũ kỹ rung lắc dữ dội mỗi khi cán qua ổ gà trên đường.

"Kwon Chae-woo, anh có điên không?" Lee-yeon lo lắng hỏi. "Tại sao anh lại làm thế này với em? Anh làm em sợ chết khiếp đó!"

Kwon Chae-woo vẫn đang trùm tấm vải đen trên đầu, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng. Nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ anh là một con tin.

"Em nói anh có thể đập phá mọi thứ nếu muốn mà. Anh muốn làm một việc có ích." Đôi mắt anh ánh lên một vẻ chết chóc. "Anh sẽ trở thành một người chồng đáng tự hào, xứng đáng được trao thưởng."

Dù anh có nói gì đi nữa thì với bộ dạng thế này, chẳng ai tin nổi đâu! 

Lee-yeon nghĩ thầm. 

Nếu cô quấn thêm một sợi dây quanh cổ anh, trông anh sẽ chẳng khác gì một tù nhân sắp bị hành quyết. Mỗi lần anh thở, lớp vải mỏng trên miệng anh lại phập phồng theo nhịp.

Lee-yeon phân vân, không biết nên gọi anh trai của Kwon Chae-woo để nhờ giúp đỡ trước hay gọi cảnh sát trước.

"À mà này, Lee-yeon. Trước khi gặp tai nạn, anh chỉ cắm hoa thôi à?"

"Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?"

"Vì anh cảm thấy mình quen thuộc với việc dùng dao hơn là sáng tạo nghệ thuật với mấy bông hoa nhỏ kia. Anh biết chính xác phải đâm vào đâu, làm thế nào để giết một người ngay lập tức. Bộ não anh có thể chỉ cho anh hàng trăm cách tra tấn, những cách khiến nạn nhân đau đớn tận cùng."

Kwon Chae-woo nói tất cả những điều đó bằng một giọng điệu hoàn toàn vô cảm.

Lee-yeon siết chặt hai tay, nuốt khan.

Coi như em rút lại tất cả những gì đã nói. Anh không nên được phép rời khỏi nhà, hừ!

Cô cố tỏ ra không bị ảnh hưởng bởi những lời anh nói.

Cố gắng giữ giọng bình tĩnh và thuyết phục nhất có thể, cô đáp:

"Sở thích của anh… là boxing."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.