Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 78: Chương 78



Những lời an ủi ấy vốn xuất phát từ lòng tốt, nhưng vào giây phút này, chúng lại tựa như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim Lý Thúy Hoa.

Bà sững người trong thoáng chốc, rồi bỗng nhiên ôm mặt òa khóc.

Nỗi đau đớn và hối hận bóp nghẹt lấy bà.

Bà ta thật sự không xứng đáng làm mẹ của Dung Dung!

Kỷ Hòa đứng lặng, lạnh lùng quan sát cảnh tượng trước mắt. Không có một chút thương hại, chỉ cảm thấy tất cả thật bi thương.

"Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi."

Tiểu Nguyệt Nha thoáng chần chừ, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía Lý Thúy Hoa. Nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đáp:

"Vâng."

Trước khi rời đi, Tiểu Nguyệt Nha vẫn quay đầu nhìn lại. Trong mắt cô bé là sự lo lắng và bối rối không thể che giấu.

Đều là những đứa trẻ hiền lành, nhưng lại phải chứng kiến quá nhiều điều tàn nhẫn trên đời.

Kỷ Hòa thở dài một hơi thật khẽ, như muốn kìm nén thứ cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

Ngay trước cổng khu nhà, một nhóm ông bà lớn tuổi vẫn đang bàn tán rôm rả về chuyện của Dung Dung. Những chiếc quạt trên tay họ đập vào lòng bàn tay phát ra tiếng bốp bốp, mỗi nhịp vỗ lại càng thêm phần kích động.

Lời bàn tán mỗi lúc một khó nghe hơn.

"Ôi dào, nhìn ngoan ngoãn thế thôi, chứ thật ra... chậc chậc, con bé đó ghê gớm lắm. Tôi thấy tận mắt mấy lần rồi, cứ đưa hết người đàn ông này đến người đàn ông khác về nhà. Ban đầu tôi còn tưởng là bạn học, nhưng bây giờ xem ra… Đúng là thứ con gái không biết xấu hổ!"

"Còn nhỏ như vậy mà đã thế rồi, sau này sao mà lấy chồng cho nổi!"

Tiếng xì xào rì rầm không dứt.

Thế nhưng, khi họ nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha đi tới, liền nhanh chóng đổi sắc mặt. Một số người còn kín đáo vỗ tay nhau ra hiệu.

Ngay lập tức, cả nhóm như thể có thần giao cách cảm, đồng loạt im bặt. Thay vào đó, những gương mặt già nua nở nụ cười hiền lành, vẫy tay chào hỏi một cách thân thiện.

"Cô Kỷ, đi thăm nhà thế nào rồi? Tiểu Nguyệt và Dung Dung đều là những đứa trẻ ngoan trong khu chúng tôi. Cô nhớ bao dung với bọn nhỏ nhiều hơn một chút nhé!"

"Đúng vậy, có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi."

Tiểu Nguyệt Nha nghe thấy, gương mặt lập tức căng cứng.

Những lời họ vừa nói khi nãy vẫn còn văng vẳng bên tai cô bé, chói tai đến mức khó chịu. Vậy mà bây giờ, họ có thể ngay lập tức quay ngoắt thái độ, ra vẻ hiền từ, giả vờ quan tâm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không hiểu sao, nhìn những nụ cười này, Tiểu Nguyệt Nha chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cô bé siết chặt nắm tay, cố gắng bước nhanh hơn để thoát khỏi nơi này.

Không biết bằng cách nào, cô bé đã đi qua được cánh cổng ấy – cánh cổng như một phiên tòa nơi người ta sẵn sàng phán xét kẻ khác mà chẳng cần biết sự thật ra sao.

Ra khỏi khu nhà, Tiểu Nguyệt Nha rốt cuộc cũng dừng bước. Cô bé vẫn còn thở gấp, nhưng đã dần lấy lại bình tĩnh.

Sau một hồi lưỡng lự, cô bé bỗng chộp lấy cổ tay Kỷ Hòa, giọng nói gấp gáp như thể sợ người ta không tin mình:

"Chị Kỷ Hòa, Dung Dung không phải người như vậy! Cậu ấy không làm những chuyện đó đâu!"

Cô bé thật sự lo lắng.

Vì tất cả mọi người đều đang nói rằng Dung Dung không tốt, rằng cô ấy là người xấu. Nhưng Tiểu Nguyệt Nha không tin. Dung Dung là bạn thân của cô từ nhỏ, cô hiểu rõ cậu ấy hơn ai hết.

Kỷ Hòa nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, giọng nói trầm thấp mà chắc chắn:

"Những người đặt điều vu oan cho em, mãi mãi chính là những người hiểu rõ sự thật hơn bất kỳ ai."

Chỉ là họ không muốn thừa nhận, cũng không muốn nói ra mà thôi.

Giọng nói của Kỷ Hòa kiên định, chứa đựng sự tin tưởng tuyệt đối.

Tiểu Nguyệt Nha sững sờ trong giây lát, sau đó cảm giác bất an trong lòng dần dần tan biến.

Cô bé cúi đầu, bất giác nhận ra tay mình vẫn đang nắm chặt cổ tay Kỷ Hòa.

Ngay lập tức, mặt cô bé đỏ bừng, vội vã rụt tay về.

"Xin... xin lỗi, chị Kỷ Hòa, em không cố ý."

Giọng Tiểu Nguyệt Nha nhỏ đi, có chút chột dạ. Nhưng đúng lúc này, sau lưng lại vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

"Mấy người đoán xem, Tiểu Nguyệt ngày nào cũng chơi với Dung Dung, có khi nào cũng bị nhiễm thói hư tật xấu không?"

Sắc mặt Tiểu Nguyệt Nha lập tức cứng đờ, cơ thể như đông cứng tại chỗ. Những lời bàn tán càng lúc càng trắng trợn hơn.

"Không phải có câu 'nồi nào úp vung đó' sao? Còn cái cô Kỷ gì đó nữa, sao trước giờ tôi chưa từng nghe cháu tôi nhắc đến?"

"Haiz, chẳng phải cô ta là giáo viên mới đến sao? Nếu không phải vì mới đến, ai thèm quan tâm đến con bé Dung Dung chứ? Đứa bé đó... thật sự rất hư hỏng."

"Ông không thấy mái tóc nhuộm của nó à? Lòe loẹt quá, con gái con đứa gì mà trông chướng mắt!"

Những lời lẽ cay nghiệt đó khiến ánh mắt Kỷ Hòa trở nên lạnh lẽo. Cô chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén quét qua những gương mặt đang mỉm cười đầy ác ý.

Thấy Kỷ Hòa tiến lại gần, nhóm người kia tuy cảm nhận được sự lạnh lẽo nhưng vẫn giữ thái độ khiêu khích. Một bà lão tròn mặt nheo mắt cười:

"Cô Kỷ quên gì sao?"

Kỷ Hòa không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt chẳng hề có chút ấm áp nào. Cô lạnh nhạt hỏi:

"Mấy người có biết về mười tám tầng địa ngục không?"

Những người xung quanh thoáng sững sờ, nhìn nhau khó hiểu. Chưa ai kịp lên tiếng, Kỷ Hòa đã tiếp tục, giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, từng chữ rơi xuống như băng giá:

"Người ta đồn rằng, tầng thứ nhất trong mười tám tầng địa ngục chính là địa ngục rút lưỡi. Những ai lúc sống mang tội khẩu nghiệp, gieo rắc lời ác độc, sau khi chết sẽ bị đày vào nơi này. Ở đó, tiểu quỷ sẽ dùng kìm sắt, từng chút từng chút một, kẹp chặt đầu lưỡi của họ mà kéo ra. Đến khi đầu lưỡi bị xé đứt hoàn toàn, máu chảy lênh láng, đau đớn đến tột cùng…"


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.