Nói rồi, Lý Dũng lập tức lao về phía ban công.
Hít sâu một hơi không khí ngoài trời, anh ta cảm thấy như vừa thoát khỏi địa ngục.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này!
Anh ta háo hức thò đầu ra, tìm xem có cách nào để trèo xuống không.
Dù gì đây cũng là tầng ba, nếu nhảy thẳng xuống sẽ rất nguy hiểm.
Thế nhưng, ngay khi vừa ghé mắt nhìn xuống—
Một màn đen kịt bất ngờ phủ kín trước mắt anh ta.
Tâm trí anh ta trở nên trống rỗng, suy nghĩ dần dần rơi vào khoảng không vô tận.
Giây tiếp theo, Lý Dũng kinh hãi phát hiện…
Anh ta không còn điều khiển được cơ thể mình nữa!
Hai tay vốn đang bám vào lan can nay bất giác buông lỏng. Một chân anh ta đã nhấc lên, nửa người nghiêng ra ngoài, như thể sắp nhảy xuống.
"Mau dừng lại! Mình sẽ ngã mất!"
Anh ta hét lên trong tâm trí, nhưng không một bộ phận nào trên cơ thể chịu nghe lời.
Lý Dũng hoảng loạn đến tột cùng. Anh ta biết rất rõ nếu ngã xuống từ độ cao hai mươi mét này, chắc chắn không toàn mạng!
Ngay khoảnh khắc anh ta sắp mất kiểm soát hoàn toàn, một bàn tay mạnh mẽ túm chặt cổ áo anh ta, kéo ngược trở lại.
Kỷ Hòa giữ chặt lấy anh ta, tay còn lại nhanh chóng kết ấn, sau đó mạnh mẽ vỗ lên lưng anh ta.
"Cút ra ngoài!"
Một bóng đen bị ép bật ra khỏi cơ thể Lý Dũng.
Thứ đó không có mặt, nhưng phần đầu liên tục lắc lư như hoảng loạn. Khi vừa thấy Kỷ Hòa, nó lập tức co rúm lại, phát ra tiếng "lèo xèo" đầy sợ hãi rồi lập tức tìm đường trốn chạy.
Ngay khi bóng đen thoát ra, Lý Dũng cũng giành lại quyền kiểm soát cơ thể.
Anh ta cúi xuống nhìn, chỉ cách mình vài centimet là khoảng không sâu hun hút.
Phía dưới tối đen như mực.
Chiếc đèn pin trên tay anh ta rơi xuống, lăn lông lốc qua lan can, giống như bị nuốt chửng bởi một vực sâu không đáy.
Mãi lâu sau, tiếng cộp vang lên từ phía xa xa, báo hiệu thứ gì đó vừa chạm đất.
Lý Dũng cảm thấy từng sợi tóc gáy dựng đứng.
Anh ta đang đứng trên lan can, chênh vênh giữa lằn ranh sinh tử, chỉ cần trễ một giây thôi…
"A a a! Cô Kỷ, cô tuyệt đối đừng buông tay!"
Giọng anh ta run rẩy, gần như khóc nấc lên.
Má ơi, chắc chắn sau này anh ta sẽ mắc chứng sợ độ cao mất thôi!
Kỷ Hòa thở dài, dùng lực kéo mạnh anh ta vào trong.
Vừa thoát khỏi mép lan can, Lý Dũng lập tức ngã nhào xuống đất, nằm sõng soài như một đống thịt bẹp dí, thở dốc không ngừng.
Kỷ Hòa im lặng nhìn anh ta, ánh mắt có chút bất lực.
Cô nhàn nhạt nói:
"Tôi cho anh vào cùng, không phải để anh tìm đường chết."
Vừa rồi cô còn đang kiểm tra tình hình tầng ba, vậy mà chỉ mới quay đầu lại một chút, đã thấy Lý Dũng lao thẳng ra ban công, một chân còn bước lên lan can, cứ như muốn nhảy xuống vậy.
Tên này đúng là khiến người ta nhọc lòng mà!
Lý Dũng bất lực giơ một tay lên, ngón tay run rẩy.
"Tôi sai rồi."
Anh ta thừa nhận một cách thẳng thắn.
Ban đầu anh ta cứ nghĩ có thể tìm được cách rời khỏi nơi này, nhưng không ngờ mọi chuyện lại quái dị đến mức này. Nếu không có Kỷ Hòa ở đây, có lẽ mạng nhỏ của anh ta đã không giữ nổi.
Kỷ Hòa không để ý đến lời than thở của anh ta, cô bước đến lan can, lặng lẽ quan sát khung cảnh bên ngoài.
Lý Dũng thấy vậy thì giật mình, vội lên tiếng: "Cô Kỷ, cẩn thận đấy!"
Nhưng ngay sau khi nói ra, anh ta mới ý thức được mình lo lắng thừa thãi.
Vừa nãy chính cô ấy đã cứu anh ta, cô ấy mạnh như vậy, căn bản không cần anh ta phải bận tâm.
Kỷ Hòa chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm nhìn.
Bệnh viện tâm thần vốn là nơi dễ tụ âm khí. Huống hồ nơi này lại hoang vắng, hẻo lánh, từng xảy ra hỏa hoạn chết người. Chẳng trách có không ít ma quỷ lẩn trốn ở đây.
"Đứng lên được chưa?"
Lý Dũng chống hai tay xuống đất, chậm rãi bò dậy.
"Cô Kỷ, chúng ta còn phải lên tầng trên nữa à?"
"Không cần, hồn phách cháu gái anh đang ở ngay tầng này."
Kỷ Hòa vừa nói vừa bước ra ban công, ánh mắt hướng về một căn phòng bệnh ở phía xa.
Lý Dũng nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.
"Cô Kỷ, vậy mau đi tìm đi!"
Kỷ Hòa nghiêng đầu nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Nhưng mà cần anh giúp một tay."
Lý Dũng ngẩn người.
"…Hả?"
Không hiểu sao, sau lưng anh ta bỗng dưng lạnh buốt.
Đôi môi đỏ của Kỷ Hòa khẽ mở, nhả ra hai chữ.
"Chiêu hồn."
Khuôn mặt Lý Dũng lập tức cứng đờ.
Chiêu hồn?
Một người không biết gì về mấy thứ này như anh ta… chiêu hồn?
Chẳng lẽ giống như trong phim, dùng anh ta làm mồi nhử?
Nhỡ đâu anh ta không cẩn thận gọi nhầm thứ gì khác đến thì sao?
Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của anh ta, Kỷ Hòa lập tức đoán ra anh ta đang nghĩ gì.
"Có tôi ở đây, anh sợ cái gì?"
Đối diện với ánh mắt điềm nhiên của Kỷ Hòa, nhịp thở hỗn loạn của Lý Dũng dần bình tĩnh lại.
"…Vậy tôi phải làm gì?"
Có cô Kỷ ở đây, anh ta không cần sợ gì hết!
"Đi theo tôi."
Kỷ Hòa cất bước, đi thẳng đến một căn phòng bệnh.
Chính là căn phòng mà tiểu quỷ kia vừa biến mất.
Cửa phòng cũ kỹ bị cô đẩy ra, phát ra từng tiếng kẽo kẹt chói tai.
Tro bụi tung lên mờ mịt.
Bên trong tối đen như mực, cửa sổ đã bịt kín từ lâu, không một tia sáng lọt vào.
Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Hòa trong thoáng chốc chuyển thành màu đen sâu thẳm.
Lý Dũng vội lấy điện thoại ra, định bật đèn pin.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại tuy yếu, nhưng cũng đủ chiếu rõ khuôn mặt tái nhợt trơn bóng của anh ta trong bóng tối.
Kỷ Hòa giơ tay ngăn lại.
"Tắt đi, đừng bật đèn."