Nụ cười trên mặt Hạ Phong cứng lại trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng biến thành vẻ lạnh nhạt.
"Được thôi. Sau này cô có cầu xin cậu đây thì cũng vô ích."
Anh ta hừ một tiếng, sau đó nghiêm túc trở lại.
"Thứ tôi cần tìm là một bức ảnh, một bức ảnh đen trắng chụp bà nội tôi."
Kỷ Hòa hạ mắt, ngón tay khẽ động, bắt đầu tính toán thật nhanh.
Thời gian trôi qua từng giây một.
[Sao streamer không nói gì? Không tìm được à?]
[Tìm thấy mới là lạ. Năm mươi năm trước đó, lại còn là một bức ảnh. Chắc đã nát từ lâu rồi.]
[Sao anh ta không tìm sớm hơn? Đừng hy vọng nữa. Nếu tìm được, tôi sẽ trồng cây chuối vừa đi tiểu vừa gội đầu.]
[Ha ha, đúng là cậu chủ Phong. Xem ra chuyện lên Weibo xin lỗi là chắc chắn rồi.]
Hạ Phong nhìn người phụ nữ trên màn hình, ánh mắt cô tĩnh lặng, hàng mi cong dài che khuất cảm xúc trong đáy mắt.
So với dáng vẻ như mèo xù lông trước đây, bây giờ cô trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Bất giác, Hạ Phong cảm thấy mình có phần quá đáng.
Anh ta chần chừ, giọng điệu cũng dịu đi:
"Tôi cũng không cố ý làm khó một người phụ nữ. Nếu không tìm được, cô chỉ cần gọi tôi một tiếng 'anh Phong' là được..."
Lời còn chưa dứt, Kỷ Hòa đã ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
"Bức ảnh đó được kẹp giữa một cuốn sách."
Hạ Phong: "?"
"Cuốn sách đó ở dưới tầng hầm nhà ông anh. Trên bìa có một bông hồng vẽ bằng tay, là món quà đầu tiên ông nội anh tặng bà nội anh."
Giọng cô không nhanh không chậm, đủ để mọi người nghe rõ từng chữ.
[Kỷ Hòa ngáo à? Định nói bừa để lừa người ta sao? Tả kỹ thế này, đến lúc bị bóc mẽ có phải bị vả cho sưng mặt không?]
[Đến cả hoa hồng vẽ tay cũng biết? Giả quá! Không lẽ là kịch bản? Giờ mấy streamer toàn diễn kịch thôi.]
[Cậu chủ Phong, mau đi tìm thử xem!]
Hai hàng lông mày của Hạ Phong khẽ nhíu lại.
Người đàn bà chết tiệt này vẫn bướng bỉnh như vậy, thà nói bừa cũng không chịu thua.
Hừ, nếu không để cô ta chịu chút thiệt thòi, e rằng cô ta sẽ không biết thế giới này tàn nhẫn đến mức nào!
Nghĩ đến đây, Hạ Phong bất ngờ giật lấy chiếc điện thoại của người bạn đang ngồi bên cạnh xem hài, nhanh chóng bấm một dãy số.
"A lô, anh à, anh còn ở bên cạnh bà không?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây trước khi một giọng nói trầm ổn vang lên.
"Không có gì, chỉ là nhờ anh xuống tầng hầm xem giúp em. Xem thử dưới đó có quyển sách nào có trang bìa hình hoa hồng không? Quyển mà ông đã tặng bà ấy ấy?"
Anh ta vừa dứt lời, giọng nói nghiêm nghị từ đầu dây bên kia lập tức truyền đến.
"Sao em biết quyển sách đó? Cả ngày không lo làm việc đàng hoàng, lại muốn bày trò gì nữa đây?"
Hạ Phong sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia bất ngờ.
"Đờ mờ, hóa ra thực sự có quyển sách đó à?"
Anh ta chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên.
Dù sao thì nhà họ Kỷ và nhà họ Hạ cũng qua lại khá thường xuyên, Kỷ Hòa có thể nghe ai đó nhắc đến quyển sách này cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng ở phía bên kia màn hình, đám khán giả trên livestream thì hoàn toàn bùng nổ.
"[Chị Niệm là của tôi, Thụy Thụy tránh qua một bên]: Vờ lờ, đừng nói là Kỷ Hòa thật sự có bản lĩnh này nhé? Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?]"
"[Không nói nhiều]: Chắc chắn là giả! Nếu không phải kịch bản thì tôi livestream ăn cứt! Nhất định là Hạ Phong và Kỷ Hòa thông đồng với nhau rồi!]"
"[Tầm Tầm]: Buồn cười quá, cậu chủ Phong bị chửi như chim chút kìa!]"
"[Duyên kiếp này]: Mẹ kiếp, cái giọng này là của Hạ Tri An! Thật sự là Hạ Tri An! Đây chính là nội tình giữa anh em nhà giàu sao?]"
Ở đầu dây bên kia, Hạ Tri An nghe thấy tiếng kinh hô của thằng em trai không đáng tin cậy thì bất đắc dĩ thở dài.
"Ngày mai là sinh nhật bà, nhớ về sớm một chút."
Cách đây vài năm, bà cụ Hạ bị chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, nhiều chuyện bà đã không còn nhớ rõ nữa. Nhưng quyển sách này thì khác. Sau khi ông qua đời, nó vẫn luôn được cất giữ dưới tầng hầm.
Hạ Phong lập tức nói:
"Em biết rồi! Nhưng anh này, anh xuống tầng hầm tìm quyển sách đó giúp em đi. Nếu có thì anh mở ra xem, có phải bên trong có kẹp một tấm hình cũ không. Dù tìm được hay không, anh nhất định phải gọi lại cho em, nhưng đừng gọi vào số di động của em, gọi vào số này này. Mau lên, nhanh nhanh anh ơi…"
Không đợi Hạ Tri An nói gì thêm, Hạ Phong đã cúp máy.
Hạ Tri An đứng im vài giây, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cất bước xuống tầng hầm.
Dưới tầng hầm tối tăm và yên tĩnh, anh tìm thấy quyển sách mà Hạ Phong nhắc đến.
Không giống như Hạ Phong tưởng tượng, hoa văn hoa hồng trên trang bìa không phải là in mà được vẽ tay, chỉ là những đường nét đơn giản, mềm mại quấn quanh.
Khi anh từ dưới tầng hầm bước lên, tình cờ trông thấy bà cụ Hạ đang cầm cọ vẽ lên tường. Những nét vẽ lộn xộn, nhưng mơ hồ có thể nhận ra đó là hình tinh linh.
Đột nhiên, ánh mắt bà cụ dừng lại trên quyển sách trong tay anh.
Bà đứng bất động, đôi mắt đục ngầu dần trở nên tỉnh táo hơn.
Một lúc lâu sau, như thể nhớ ra điều gì đó, gương mặt bà dần dần hiện lên vẻ hoài niệm.
Bà cụ run run đưa tay nhận lấy quyển sách, ngón tay khẽ lướt qua bìa sách. Giọng nói nhẹ nhàng mà cảm thán:
"Không ngờ lúc còn sống bà còn có thể nhìn thấy quyển sách này… Nó là món quà mà ông cháu tặng bà khi hai ông bà gặp nhau lần thứ ba. Nội dung trong này bà không còn nhớ nữa, nhưng bà vẫn nhớ rất rõ, trang bìa là do chính tay ông cháu vẽ."
Nói rồi, bà cụ tùy ý lật ra một trang.
Ngay lập tức, một tờ giấy cũ kỹ rơi ra từ giữa những trang sách.