Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 126: Chương 126



Làm thì làm, nhưng tại sao lại phải làm trong lúc cậu đang ngủ chứ? Không trách mấy hôm nay tay cậu cứ ê ẩm, lúc than thở với mẹ thì lại bị mắng là do chơi điện thoại nhiều.

Nhưng rõ ràng, thời gian chơi điện thoại của cậu còn không bằng thời gian ăn cơm nữa kìa!

Kỷ Hòa thở dài, bất lực hỏi: "Mấy ngày trước cậu đã làm gì?"

"Mấy ngày trước à?" Ngụy Dương cau mày, cố gắng nhớ lại.

Sau một lúc, cậu chợt nghĩ ra một chuyện.

Hôm đó, trước khi có điểm thi đại học, cậu và mấy người bạn cùng lớp về trường một chuyến.

Trong thư viện của trường có một chiếc ghế cũ nằm khuất ở góc, được mọi người gọi là ghế Học Thần.

Cái tên nghe rất trẻ trâu, chẳng ai biết từ khi nào nó xuất hiện hay vì sao lại có cái tên đó.

Thông thường, không ai ngồi lên nó cả, lâu ngày phủ đầy bụi. Nhưng cứ đến mùa thi, sẽ có học sinh mang theo đủ loại đồ cúng bái, quỳ lạy trước ghế, cầu mong được học thần phù hộ.

Ngụy Dương vốn chẳng tin mấy chuyện này, nhưng mấy đứa bạn lại nói rằng học ba năm mà chưa từng lạy ghế Học Thần thì quá phí phạm, sắp biết điểm thi rồi, nhất định phải thử một lần.

Thế là cả nhóm hùa theo nhau, ai cũng chuẩn bị lễ vật, chỉ riêng Ngụy Dương là tay không đến đó.

Trước ghế bày đầy những món đồ linh tinh của những người đến trước, nhìn qua cũng biết đã có không ít học sinh từng quỳ lạy ở đây.

Đám bạn thân của cậu vừa nói vừa cười, sôi nổi đặt đồ xuống, cúi lạy rất thành tâm.

Nhưng Ngụy Dương thì chỉ đứng một bên, hờ hững khoanh tay nhìn, trong lòng thầm cười nhạo.

Cậu cũng xem như là một học sinh xuất sắc, luôn tin vào nỗ lực của bản thân hơn là dựa vào mấy thứ thần thánh hư vô này.

Hơn nữa, cậu rất có lòng tin với điểm thi của mình, chẳng cần phải cầu khấn gì cả.

Và đúng như cậu dự đoán, khi điểm thi công bố, cậu xếp hạng ba toàn thành phố, thậm chí còn lọt vào top mười toàn tỉnh.

Kể xong, Ngụy Dương nhíu mày, nhìn Kỷ Hòa đầy nghi hoặc: "Chủ kênh, chuyện tôi bị ma nhập có liên quan đến chuyện này sao?"

Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt có chút thương cảm: "Liên quan rất lớn. Vì cậu không lạy nên cậu ta mới để ý đến cậu."

Ngụy Dương trợn mắt, miệng há hốc.

Gì kỳ vậy?

Chỉ vì mình không quỳ lạy mà bị con ma nhập vào để làm bài tập?

Kỷ Hòa nhìn thẳng vào màn hình, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được sự chắc chắn:

"Đồng phục trường các cậu có màu xanh trắng, trước ngực có logo hình hải âu, đúng không?"

Ngụy Dương hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu xác nhận. Cậu mở tủ lấy ra một chiếc quần xanh và áo trắng, giơ lên trước ống kính:

"Đúng vậy, đây là đồng phục trường tôi."

Kỷ Hòa khẽ nhíu mày: "Vậy thì con ma kia… chính là học sinh của trường cậu."

"Trường bọn tôi?"

Ngụy Dương sửng sốt, tròn mắt nhìn màn hình.

Con ma bám lấy cậu… lại là học sinh cùng trường.

["Thế này tính ra cũng có duyên quá ha."]
["Học sinh trường chuyên mà cũng bị ma quấn lấy hả? Ai nói thành tích cao thì được miễn vận xui nào?"]
["Khoan đã, đây có phải là trường trung học Tiêu Dương không? Trường này nổi tiếng lắm, tỷ lệ đậu đại học những bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm còn lại thì du học. Nếu Ngụy Dương có thể lọt vào top mười toàn trường thì thực lực không phải dạng vừa đâu."]

Ngụy Dương vô thức gãi đầu, vẫn còn chưa tiêu hóa hết thông tin:

"Nhưng tôi chưa từng nghe nói trong trường có ai mất cả? Ít nhất là trong ba năm tôi học ở đó, không có chuyện gì xảy ra… Có khi nào người này mất từ trước không?"

Kỷ Hòa gật đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo một tia lạnh lẽo:

"Cậu ta treo cổ chết."

Ngụy Dương bỗng dưng run lên, một ký ức mơ hồ thoáng qua đầu cậu.

"Khoan đã…" Cậu nhíu mày, cố lục lọi trí nhớ. "Tôi nhớ lúc học lớp mười từng nghe đàn anh đàn chị kể… Đúng rồi! Đó là một đàn anh lớp mười hai! Nghe nói một đêm trước kỳ thi đại học, anh ấy đã tự sát trong nhà… cũng là treo cổ!"

Cậu nuốt nước bọt, một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.

"Cái ghế kia… không lẽ là cái ghế mà đàn anh ấy từng ngồi?"

Nhớ đến chuyện có bao nhiêu người đã quỳ lạy chiếc ghế đó, Ngụy Dương bất giác rùng mình.

Cậu vươn tay kéo camera lại gần, gấp gáp hỏi:

"Chủ kênh! Vậy tôi phải làm sao để mời đàn anh ấy rời đi? Tôi có cần lạy một cái không? Hay là phải đốt nhang đèn?"

Có vẻ như Ngụy Dương không phải người mới xem livestream của Kỷ Hòa, cậu đã có chút kinh nghiệm đối phó với chuyện tâm linh.

Nhưng lần này, Kỷ Hòa lắc đầu:

"Tình huống của cậu không giống lần trước. Khi đó là oán linh, nhưng lần này, cậu chỉ gặp một người mang theo chấp niệm."

"Chấp niệm?" Ngụy Dương nhíu mày.

Kỷ Hòa giải thích: "Tôi sẽ gửi cho cậu vài lá bùa. Khi nào nhận được thì gọi cho tôi, tôi sẽ hướng dẫn cách giải quyết. Còn trong thời gian chờ đợi, nếu không muốn cậu ta xuất hiện, cậu có thể thử một cách khác."

"Cách gì?"

"Cậu làm bài tập nhiều vào."

"Hả?"

"Chấp niệm của cậu ta là giải đề. Nếu cậu làm bài tập, cậu ta sẽ không cần mượn cơ thể của cậu để làm nữa."

Ngụy Dương há hốc miệng, cả người cứng đờ. Một giây sau, cậu vô lực nhắm mắt lại, ngửa đầu than trời.

Trời ơi! Cậu đã vất vả chịu đựng suốt ba năm cấp ba, vừa mới thi đại học xong, còn chưa kịp tận hưởng kỳ nghỉ, giờ lại phải tiếp tục giải đề? Đây là nỗi đau gì chứ!

["Nhóc con, cố lên! Chơi game một tiếng, cũng chỉ là chơi thôi. Nhưng giải đề một tiếng, là một tiếng tri thức! Cậu đang góp phần xây dựng tương lai đất nước đấy, cố gắng lên!"]
["Xin lỗi chứ, tôi thấy cậu khổ nhưng tôi vẫn muốn cười! Ai lại chuẩn bị vào đại học mà vẫn phải làm bài tập cấp ba như cậu chứ!"]
["Anh trai Ngụy Dương ơi, nếu anh làm mấy bài kia chán rồi thì làm bài tập của em đi, nhé?"]
["Ha ha ha, bình luận trên đỉnh quá!"]


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.