Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 106: Chương 106



"Két..."

Cánh cửa bệnh viện từ từ mở ra.

Trong bóng tối nhập nhoạng, dường như có một bóng người đang đứng ngay cửa, lặng lẽ đợi chờ những kẻ gan dạ bước vào.

Một số công nhân nhát gan sợ đến mức ngồi phịch xuống đất. Những người khác dù can đảm hơn nhưng cũng nuốt nước bọt liên tục, không dám bước tới.

Thế nhưng, Kỷ Hòa lại bước thẳng về phía bệnh viện.

Tiếng bước chân của cô vang lên giữa không gian yên tĩnh, kéo mọi người về thực tại.

"Cô bé, đừng đi! Nguy hiểm lắm!"

Lục Diệc Hồng vội vã đưa tay kéo cô lại, nhưng không kịp. Ông ta nghiến răng, cắn môi, rồi cũng cất bước đuổi theo.

Nhưng rõ ràng Kỷ Hòa không đi nhanh, vậy mà ông lại cảm thấy mỗi bước chân của mình như bị kéo nặng lại, khó khăn vô cùng.

Phía sau, đám công nhân chỉ dám đứng nhìn, không ai dám tiến lên.

"Trời ơi… Chỗ đó chôn thuốc nổ mà!"

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Kỷ Hòa cứ thế đi thẳng qua khu vực đã đặt thuốc nổ, Lục Diệc Hồng theo sát phía sau, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Khi cả hai đã hoàn toàn vượt qua khu vực nguy hiểm, ông ta mới dám thở ra một hơi.

Thấy Kỷ Hòa dừng lại, ông vội lên tiếng:

"Cô bé, mau đi ra ngoài đi. Nếu nó mà phát nổ…"

"Không nổ được đâu."

Kỷ Hòa nhìn thẳng vào mắt ông, giọng nói bình thản, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Trái tim đang căng thẳng của Lục Diệc Hồng dần thả lỏng. Ông ta nuốt khan, giọng hơi run:

"Ý cô là… có thứ ngăn cản chúng tôi sao?"

Kỷ Hòa không đáp, chỉ nghiêng đầu hỏi lại:

"Chú có nghe thấy không?"

"Nghe gì?"

Lục Diệc Hồng vô thức lắng tai. Ban đầu không nghe thấy gì ngoài tiếng gió. Nhưng rồi, dường như trong tiếng gió ấy, có một âm thanh khác hòa lẫn vào.

Là tiếng cây lá xào xạc? Hay tiếng xe cộ xa xa?

Không... Không phải...

Kỷ Hòa cất giọng, chậm rãi mà rõ ràng:

"Bọn họ đang khóc. Vì chưa báo thù được, sao có thể an tâm rời đi?"

Lục Diệc Hồng sững người.

Bọn họ… là ai?

Ông nhìn về phía bệnh viện, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Chẳng lẽ… nơi này thật sự có ma sao?

Lục Diệc Hồng khó khăn nuốt nước bọt, đôi chân có chút run rẩy, cố gắng đứng thẳng nhưng vẫn cảm thấy yếu ớt.

Ánh mắt ông ta dừng lại trên mặt đất dưới chân, bắp chân khẽ co giật.

Hình ảnh đám công nhân hoảng hốt kêu la tháo chạy khỏi khu vực thi công ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trong đầu.

Là người đã làm nghề nhiều năm, ông ta từng gặp vô số sự kiện kỳ bí, nhưng tất cả đều chỉ là những hiện tượng khiến người ta sợ hãi thoáng chốc. Dần dần, ông ta cũng thích ứng.

Ví dụ như cửa sổ đột nhiên đóng lại dù không có gió hay cánh cửa phòng tự động mở ra trong đêm khuya, nghe có vẻ đáng sợ, nhưng phần lớn đều có thể lý giải bằng khoa học.

Ngay cả những sự việc kinh khủng hơn như tường loang lổ vết máu hay xương người rơi từ trần nhà xuống, sau khi cảnh sát điều tra cũng chỉ là những vụ giết người đầy ám ảnh.

Lần này, ban đầu ông ta cũng nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ, ông ta lại không chắc chắn nữa.

Lục Diệc Hồng nhíu chặt mày, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ.

Ông ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài bệnh viện. Những vết cháy đen sì loang lổ trên vách tường như một vết sẹo khổng lồ, in hằn dấu tích của ngọn lửa dữ năm nào.

Năm năm trước, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn từng xảy ra một vụ hỏa hoạn kinh hoàng, cả thành phố S không ai là không biết.

Khuya hôm ấy, lửa bùng lên dữ dội, thiêu rụi cả tòa nhà. Hơn mười bệnh nhân bị mắc kẹt, cuối cùng không ai sống sót.

Cảnh sát kết luận nguyên nhân là do nhân viên y tế lơ là trách nhiệm, cộng thêm hệ thống phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn, dẫn đến thảm án thương tâm.

Nhưng nếu tất cả chỉ đơn giản như vậy…

Tại sao lại có câu nói kia?

"Tại sao nói rằng vẫn chưa báo được thù?"

Lục Diệc Hồng rùng mình.

Ông ta chần chừ nhìn sang cô gái trẻ trước mặt. Cô bé này… có chút thần bí khó lường.

Ông ta do dự một lát rồi lên tiếng hỏi, giọng nói không giấu được sự cẩn trọng:

“Cô bé… cô có cách giải quyết chuyện này không?”

Kỷ Hòa thản nhiên đáp:

“Tôi đến là vì chuyện này.”

Cô đảo mắt nhìn công trường, quan sát bố trí thi công xung quanh, rồi ngước lên bầu trời giữa trưa.

“Cho công nhân nghỉ một ngày đi. Đúng giờ này ngày mai hẵng quay lại làm việc.”

Lục Diệc Hồng nhíu mày, có chút khó xử.

“Nhưng mà…”

Thứ tư là hạn chót phải hoàn thành tháo dỡ. Nếu trì hoãn, không chỉ bồi thường hợp đồng mà công ty ông ta còn có thể bị ảnh hưởng bởi tin đồn thất thiệt.

Như đọc được suy nghĩ trong đầu ông ta, Kỷ Hòa nhàn nhạt nói:

“Đừng lo, tôi sẽ giúp chú hoàn thành trước thời hạn.”

Mặt Lục Diệc Hồng nóng lên, ông ta vội gật đầu.

“Vậy tôi còn cần làm gì không?”

“Không cần đâu. Tôi vào trong lấy vài thứ rồi sẽ đi ra.”

Dứt lời, Kỷ Hòa xoay người, bước thẳng vào trong bệnh viện.

Lục Diệc Hồng nhìn theo bóng dáng cô dần khuất sau cánh cửa.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp khép lại, ông ta giật mình nhận ra—rõ ràng không có ai đẩy cửa, vậy mà nó tự động đóng chặt.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Ông ta không dám nán lại lâu, vội vàng làm theo lời Kỷ Hòa, cho công nhân nghỉ phép một ngày.

Nhưng bản thân ông ta lại không rời đi.

Ông ta ngồi bên ngoài chờ đợi.

——

Bên trong bệnh viện.

Rõ ràng đang giữa ban trưa, vậy mà ánh sáng trong tòa nhà lại u ám lạ thường, giống như màn đêm đã buông xuống.

Trong đại sảnh tầng trệt, bầu không khí náo nhiệt như ngày Tết.

Ở một góc, mấy thanh niên quây quần chơi bài tú lơ khơ. Một ông cụ tóc bạc đứng bên cạnh, hết nhìn bài bên này lại liếc bài bên kia, bận rộn chạy qua chạy lại như đang "cố vấn chiến lược".

Cách đó không xa, một bé gái khoảng bảy tám tuổi nắm tay một cậu bé, chơi trò gia đình.

Ngoài ra, trong những góc khuất, vài bóng người lặng lẽ đứng nhìn về phía Kỷ Hòa.

Bọn họ đều mặc đồng phục bệnh nhân.

Khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng.

Quan trọng nhất…

Chân của họ không chạm đất.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.