Cố Phương cảm thán, giọng nói của cô ấy vang đến tai Lận Đình. Cô lấy lại tinh thần, không khỏi để tâm tư trôi dạt.
Có lẽ... có lẽ nên thuyết phục Phòng Thúy Hoa tham gia tuyển chọn đoàn văn công.
Không cần phải nói gì thêm, ít nhất là có thể thoát khỏi gia đình ngột ngạt kia.
Vì phát hiện ra một mầm non tốt, Lận Đình và Cố Phương không còn phàn nàn về việc tạm thời tiếp quản buổi tập dượt, thậm chí còn tràn đầy quyết tâm chiến đấu.
Như lũ trẻ vẫn hay nói, ai lại không có chút lòng tự hào tập thể, ai lại không muốn làm người khác trầm trồ?
Với niềm tin sẽ xuất hiện một cách ngoạn mục, Lận Đình và Cố Phương phối hợp làm việc.
Khi chiếc quần được ngâm tẩm trong phèn chua nhuộm thành màu đỏ thẫm, nhịp độ và độ chính xác của dàn hợp xướng cũng ngày càng chuẩn xác, tiếng chuông tan trường buổi trưa cũng vang lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh đâu còn chịu ngồi yên.
Sau nửa ngày bận rộn, Lận Đình mệt mỏi nên tận dụng cơ hội để tuyên bố giải tán, cho học sinh nghỉ ngơi buổi chiều.
Vì thế, các bạn học sinh vui mừng hô to và ào ào chạy ra ngoài.
Chỉ có Phòng Thúy Hoa đi rất cẩn thận, bởi cô bé đang mặc chiếc quần mới mà Cố Phương tặng.
Hai người cao không chênh lệch nhiều, Phòng Thúy Hoa chỉ cần xắn gấu quần lên một chút là vừa vặn.
Còn chiếc quần cũ từ túi đựng urê, giờ đã được nhuộm lên những màu sắc rực rỡ, treo trên dây phơi.
Thấy cô bé trân trọng như vậy, Lận Đình chưa từng trải qua những ngày khổ cực, cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng cũng càng quyết tâm với ý định trước đó.
“Ít nữa tôi sẽ lấy cho cô bé thêm vài bộ quần áo, một số tôi cũng không mặc nữa, để đó cũng phí.” Trên đường về văn phòng, Cố Phương nói với lòng trắc ẩn.
Dù nhà họ Phòng không hẳn nghèo, nhưng Lận Đình không ngăn cản lòng tốt của bạn mình.
Hai người lại cười nói vài câu rồi bước vào văn phòng.
Có lẽ đến hơi muộn, bây giờ trong văn phòng đã không còn ai.
Thấy vậy, hai người cũng vội vàng sắp xếp đồ đạc, khi chuẩn bị về nhà ăn trưa thì đụng phải hiệu trưởng đang đến.
Không hiểu vì sao, Lận Đình cảm thấy da đầu căng thẳng, linh cảm có điều gì đó không lành.
Quả nhiên, ngay khi thấy hiệu trưởng Hoàng quan sát một vòng quanh văn phòng, không thấy người mình cần tìm, vẻ mặt đã khó coi lại càng thêm u ám.
Ông quay đầu hỏi: “Cô giáo Lưu Văn Diễm đã về rồi à?”
Lận Đình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi không thấy cô ấy, chắc là cô ấy đã về.”
Nghe vậy, mặc dù hiệu trưởng Hoàng không hài lòng với hành động của Lưu Văn Diễm, ông vẫn không có thói quen phát cáu với người khác.
Suy nghĩ vài giây, biết rằng mình không có đủ thời gian để tự mình đi một chuyến, ông đưa tờ giấy trong tay mình cho Lận Đình: “Đây là bản kiểm điểm mà Lưu Văn Diễm viết, không đạt yêu cầu. Nếu các cô về khu nhà ở gia đình, hãy mang bản kiểm điểm này cho cô ấy, bảo cô ấy viết lại theo yêu cầu của tôi.”
Linh cảm xấu trở thành sự thật, trong khoảnh khắc đó, Lận Đình cảm thấy bực bội, muốn nói thẳng với lãnh đạo rằng, tuy tuổi tác của mình với Cố Phương xấp xỉ Lưu Văn Diễm, nhưng họ có mâu thuẫn, thật sự không hợp! Đừng bắt họ làm mọi việc!
Song, trước khi cô kịp phản đối, Cố Phương đã nhận lấy nhiệm vụ một cách phấn khởi.
Thấy vậy, Lận Đình cũng không thể nói gì thêm.
Chỉ là khi mọi người rời đi, cô bất giác hỏi: “Sao không từ chối?”
Chẳng lẽ đãi ngộ trợn mắt một cái, hừ lạnh hai tiếng của Lưu Văn Diễm bây giờ không còn đủ để làm cô thỏa mãn nữa sao?
Cố Phương đắc ý nói: “Sợ cái gì? Cơ hội tốt thế cơ mà? Tôi sẽ đến nhà để chế nhạo mụ Lưu Văn Diễm kia, bảo cô ta lòng dạ xấu xa.”
Nói xong, cô ấy vội vàng mở bản kiểm điểm ra xem.
Lận Đình: “...”
Vì muốn giúp học sinh xóa bỏ cảm giác tự ti, Lận Đình đã vất vả cả buổi, bây giờ chỉ muốn im lặng.
Cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cần nghỉ ngơi, hy vọng Hoắc Tiếu có thể giúp cô xoa bóp.
Còn Lưu Văn Diễm, tùy cô ta thích làm gì thì làm.
Đang suy nghĩ vậy, Lận Đình cảm thấy cánh tay mình bị Cố Phương chọc một cái, rồi nghe cô ấy nói: “Này, đoàn trưởng Hoắc đến đón cậu kìa, thật tốt nhỉ, trưa còn đến đón cậu nữa.”
Nghe thấy tiếng nói, Lận Đình đang có chút mơ màng buồn ngủ liền ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.
Quả nhiên, bóng dáng quen thuộc ấy xuất hiện.
Rồi theo bản năng, cô bước nhanh về phía người kia.
Không hiểu sao... bỗng nhiên cô thấy rất muốn được ôm lấy người đó.
“Sao lại đến đây lúc này?”
Vợ chồng họ thường tan làm cùng một thời điểm, vì vậy anh hiếm khi đến đón cô vào buổi trưa.
Hoắc Tiếu nhìn ngắm sắc mặt của vợ, thấy cô có vẻ mệt mỏi, anh hối hận vì tối hôm qua đã hơi quá tay: “Sợ em khó chịu.”
Anh muốn cõng cô về nhà, nhưng xung quanh vẫn còn có học sinh, lời muốn nói cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Lận Đình biết rõ ý định của chồng, bất đắc dĩ liếc anh một cái: “Không cần phải cõng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, cô lại nhìn quanh, mới phát hiện trong lúc hai người nói chuyện, Cố Phương đã đi xa một đoạn.
Ngày thường thì thôi đi, nhưng hôm nay cô ấy phải đưa bản kiểm điểm cho Lưu Văn Diễm, làm sao có thể để cô ấy một mình hút hỏa lực chứ?
Vì vậy, Lận Đình vừa kể cho chồng nghe chuyện xảy ra buổi sáng, vừa nhanh chân bước đi.
Cố Phương đi trước để không làm phiền cuộc gặp gỡ của vợ chồng họ, không ngờ vẫn bị đuổi kịp, cô ấy hơi bối rối nhưng cũng đoán ra lý do: “Chỉ là gửi một bức thư, cậu nghĩ Lưu Văn Diễm ngốc thật đấy à? Liệu cơm gắp mắm, không sợ bị cô ta bắt chẹt.”
Nghe vậy, Lận Đình chỉ cười, nắm lấy tay Cố Phương: “Dù sao cũng tiện đường.”
Thấy cô kiên quyết, Cố Phương có chút bất đắc dĩ nhưng cảm thấy vui vẻ hơn, dù sao công việc đắc tội người khác này cũng là cô ấy tiếp nhận, Đình Đình hoàn toàn không cần phải vất vả cùng mình...
Khu nhà ở gia đình trước kia được đặt riêng biệt bên ngoài, hàng ngày có bảo vệ canh gác, cũng khá an toàn.
Nhưng từ năm kia, lữ trưởng nhận thấy tình hình bên ngoài căng thẳng, lập tức báo cáo với sư đoàn về việc di dời khu nhà ở gia đình.
Sau đó, chỉ trong hơn một tháng, không những xây xong nhà cửa mà cả gia đình cũng đã được đưa vào nơi đóng quân, được bảo vệ kín kẽ.
Theo lẽ thường, cấp lữ có thể ở biệt thự nhỏ, nhưng vì lúc đó gấp gáp, vật liệu xây dựng cũng khan hiếm, nên không kỳ kèo, họ cùng các gia đình khác chuyển vào ở chung trong các tòa nhà.
Có điều, do cấp bậc khác nhau, vì vậy lữ trưởng Vệ và chính ủy Lưu không tham gia rút thăm, trực tiếp chuyển vào căn hộ tầng bốn, cũng là hai căn hộ duy nhất có bốn phòng.
Dĩ nhiên, hai vị lãnh đạo cao nhất không sống chung một nhà, nên Lận Đình nhiều lần ghé thăm nhà lữ trưởng Vệ, đây là lần đầu tiên đến nhà chính ủy Lưu.