Nghĩ đến đây, cô tò mò hỏi: “Hiệu trưởng, đồng chí Lưu dạy những khối nào?”
Hiệu trưởng Hoàng thở dài: “Cô ấy dạy Âm nhạc cho ba khối lớp.”
Lận Đình nghe ra quá nhiều điều từ tiếng thở dài của hiệu trưởng, vì thế đã khéo léo chuyển đề tài sang chuyện khác.
Có lẽ hiệu trưởng lo ngại Lận Đình không có kinh nghiệm, hoặc là lo lắng rằng học sinh sẽ không thể chấp nhận được.
Hiệu trưởng Hoàng vốn là người nóng vội, đã sắp xếp lịch dạy tiếng Anh của Lận Đình vào tiết đầu tiên của buổi sáng, bắt đầu từ khối lớp sáu.
Ông không chỉ tự mình đứng ở hàng cuối nghe giảng, mà còn mời các giáo viên khác của khối lớp sáu đến cùng nghe.
Nếu như đây là những ngày đầu thực tập, trước sự chứng kiến của biết bao người, Lận Đình chắc chắn sẽ cảm thấy căng thẳng, từ đó ảnh hưởng đến phong độ.
Nhưng bây giờ, sau vài năm kinh nghiệm giảng dạy, cô không dám tự nhận mình xuất sắc, nhưng cũng đã thực sự nỗ lực không ít.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì vậy, khi bắt đầu giờ học, cô thành thạo cầm phấn viết tên mình lên bảng đen trước.
Sau đó, cô giới thiệu bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.
Tiếp theo, cũng như mọi khi, Lận Đình yêu cầu học sinh lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Khi quá trình này kết thúc, một nửa tiết học đã trôi qua.
Học sinh thì vẫn ổn, trong độ tuổi trẻ trung, họ luôn kiên nhẫn với những giáo viên dịu dàng và xinh đẹp.
Nhưng những giáo viên đứng phía sau thành một hàng lại dần mất kiên nhẫn.
Họ cảm thấy Lận Đình tuy không tệ, nhưng cũng chưa đến mức khiến hiệu trưởng Hoàng phải đặc biệt chú ý.
Có lẽ chỉ vì nể mặt đội trưởng Hoắc mà thôi.
Dù sao, chỉ cần không phải là ngốc nghếch, ai cũng có thể nhận thấy rằng đội trưởng Hoắc trong tương lai sẽ có thành tựu không hề tầm thường.
Ngay khi các thầy cô đang liếc nhau, trên bục giảng, Lận Đình cũng bắt đầu phần dạy học chính thức.
Cô trước tiên dùng phấn viết lên bảng đen 26 chữ cái, sau đó lấy thước dạy học chỉ vào từng chữ cái, yêu cầu học sinh đọc theo hai lần.
Tiếp đó, cô mới cười hỏi: “Các em có cảm thấy đọc như vậy khó nhớ không? Nếu cô kêu các em hát thì sao nhỉ?”
Ngay khi lời này vừa dứt, những học sinh luôn thích thú với các môn như Âm nhạc, Mỹ thuật, Thể dục liền hứng khởi bừng bừng.
Nhưng các giáo viên đứng phía sau đồng loạt tỏ vẻ mặt không vui,
Một vị chủ nhiệm nam tuổi trung niên có gương mặt nghiêm nghị thậm chí còn thấp giọng trách mắng: “Làm loạn! Giờ Tiếng Anh đang yên đang lành lại đi hát cái gì? Tôi đã nói nên để đồng chí Lận Đình theo sau học để biết cách dạy như thế nào, đây rốt cuộc là tiết học tiếng Anh hay là tiết học Âm nhạc?”
Dù rất tức giận, chủ nhiệm đó vẫn rất rõ rằng giáo viên dạy tiếng Anh khó tìm, nên vẫn cố kìm nén giữ thể diện cho Lận Đình, nói thật khẽ.
Học sinh không nghe thấy, nhưng các giáo viên đứng rất gần đều nghe rất rõ.
Có điều, họ không ai lên tiếng, chỉ chuyển ánh mắt về phía hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Hoàng cũng nhíu mày, nhưng không vội vàng nổi giận: “Cứ xem tiếp đã.”
Quả nhiên, khi Lận Đình dùng giọng hát vui tươi hát ra 26 chữ cái, những học sinh lúc nãy còn có vẻ uể oải vì phải học thêm một môn học, bỗng nhiên đều hào hứng hát theo rất to.
“Đây chính là phương pháp dạy học khơi gợi sự hứng thú sao?” Hiệu trưởng Hoàng nhìn những học sinh đang được khơi dậy cảm xúc, bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, ông đã hỏi cô giáo Tiểu Lận này làm thế nào để khiến các em học sinh muốn dành tâm trí cho việc học hơn.
Lúc ấy, đồng chí Tiểu Lận đã nói “dạy học theo phương pháp khơi gợi hứng thú”.
Lúc đó hiệu trưởng Hoàng không hiểu ý nghĩa của những lời này, vì thế chỉ nghe qua rồi thôi.
Nhưng bây giờ, chứng kiến hiệu quả trước mắt, ông bỗng hiểu ra cái gọi là “phương pháp dạy học khơi gợi sự hứng thú”.
Mời vị giáo viên này thật là đúng đắn! ! !
Lận Đình không ngờ rằng, chỉ bằng cách áp dụng phương pháp dạy học thông thường của thời đại sau, cô đã vô tình nhận được lời khen ngợi cao độ từ phía hiệu trưởng Hoàng.
Mặc dù có chút cảm giác như là đang lợi dụng việc đứng trên vai người khổng lồ để dễ dàng hơn, nhưng khi được khen ngợi, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Niềm vui này càng tăng lên vài phần khi tiếng chuông tan học vang lên, cô thấy chồng mình đang đợi bên ngoài cổng trường.
Cô đeo túi, vừa gật đầu chào các học sinh, vừa chạy chậm đến gần người đàn ông, ngước mặt lên cười toe toét: “Sao anh lại đến đây?”
Hoắc Tiếu lấy chiếc túi từ vai vợ xuống, nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên em dạy học, anh đến xem em thế nào, có suôn sẻ không?”
Lận Đình gật đầu: “Rất suôn sẻ, hiệu trưởng còn khen em nữa, bảo em rất thích hợp làm giáo viên đấy!”
Thấy vợ vui vẻ như vậy, Hoắc Tiếu cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng ánh mắt anh vô tình lướt qua vòng eo của cô, nhíu mày: “Đai lưng của em đâu?”
Lận Đình bỗng chốc mờ mịt, sau đó vỗ trán: “Quên mất, để trong ngăn kéo bàn làm việc rồi, đeo thì đẹp thật đấy, nhưng em không quen.”
Hoắc Tiếu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Không sao, không quen thì thôi, tối nay anh dạy em đi đều rồi đeo lại cũng được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình cười ngây ngô không hề biết ý đồ “hiểm ác” của chồng mình: “Vậy nhớ nhắc em mang về nhé.”
Hoắc Tiếu vuốt nhẹ mái tóc của vợ, ân cần nói: “Yên tâm, anh sẽ nhắc em mà.”
Lận Đình: “...” Sao cô cứ cảm thấy giọng điệu của người đàn ông này có gì đó lạ lạ?
Ngày đầu tiên dạy học diễn ra suôn sẻ.
Buổi chiều, 5:30 tan học, Lận Đình mới chuẩn bị rời khỏi trường thì đã là hơn 6 giờ tối.
Thiên Kinh thuộc khu vực giữa và hạ lưu của sông Trường Giang, tháng 3 thường có nhiều mưa.
Buổi sáng trời vẫn trong xanh không một gợn mây, nhưng đến hơn 2 giờ chiều thì mưa đã bắt đầu rơi lất phất.
“Cô giáo Tiểu Lận còn ở đây sao?” Mỗi ngày tan học, hiệu trưởng Hoàng đều kiểm tra một vòng quanh trường, ông thật không ngờ vẫn còn người ở phòng làm việc bên cạnh.
Lận Đình mỉm cười gật đầu: “Tôi đang tổng kết bài giảng hôm nay, sắp chuẩn bị về nhà rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt hiệu trưởng Hoàng lộ ra sự hài lòng: “Cô giáo Tiểu Lận là người có trách nhiệm, điều đó rất tốt. À, trời đang mưa đấy, tôi có ô, cô cầm đi.”
Lận Đình vội vã khước từ: “Cảm ơn hiệu trưởng, Hoắc Tiếu nhà tôi đến đón tôi rồi.”
Chính vì thấy chồng mình từ cửa sổ văn phòng, cô mới chuẩn bị ra về vào lúc này.
Hiệu trưởng Hoàng sửng sốt một chút, rồi cười nói: “Vậy thì đi thôi, đừng để đội trưởng Hoắc đợi lâu.” Trong lòng ông cảm thấy ngưỡng mộ tình cảm đẹp của đôi vợ chồng trẻ.
Lận Đình hơi ngượng ngùng: “Hiệu trưởng, tôi đi đây.”
“Đi đi!”
Lo sợ sách vở bị ướt, Lận Đình ôm cặp sách vào lòng, nhẹ nhàng chạy qua hành lang.
Đang định chạy dưới mưa đến cổng lớn, cô bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, từ từ tiến lại cùng chiếc ô được mở rộng.
Thấy vậy, bước chân của Lận Đình bỗng dừng lại.