Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 77: Chương 77



Hai năm nay, quan hệ của nhà nước và “anh lớn” dần trở nên căng thẳng, đã có rất nhiều nơi đình chỉ việc học ngoại ngữ, việc đồng chí Lận Đình biết tiếng Anh, thật ra có thể bàn bạc với lãnh đạo nhà trường.

“Anh ngẩn ra đó làm gì? Nhanh ăn cơm đi, nếu không sủi cảo sẽ bị đám nhóc này cướp sạch đó.” Đường Vấn Lan đập lão chồng ngơ ngác như đang đi vào cõi mộng một cái.

Hình Quốc Cường hoàn hồn, quả nhiên nhìn thấy bát sủi cảo trên bàn vơi một nửa, anh ta vội vàng tập trung tinh thần vào việc ăn uống: “Sủi cảo nhân rau tể thái trộn thịt này không tệ, mấy hôm nữa chúng ta cũng gói nhé.”

Đường Vấn Lan: “Được thôi, ngày mai em sẽ đi mua chút bột mì.”

Nhà bên cạnh cũng đang trò chuyện về đề tài này.

Nhân mẹ chồng trộn thật sự rất ngon, Lận Đình ăn no đến độ bụng có hơi khó chịu, lúc này cô đang ôm bụng ngồi phịch trên ghế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật ra cô còn muốn ăn thêm vài cái nữa, nhưng nếu ăn sẽ nữa, nó sẽ đầy lên đến cổ họng mất.

Nhìn thấy mấy cái cuối cùng vào hết bụng chồng, cô hâm mộ không thôi.

Hoắc Tiếu đang thu dọn bát đũa thấy vậy thì có chút dở khóc dở cười: “Nếu em thích thì mai lại gói nhé?”

Lận Đình muốn lắm chứ, nhưng: “Không có bột mì, mấy cân bột mì cuối cùng ở hợp tác xã mua bán đều bị chúng ta mua hết rồi, thịt muối cũng hết rồi.”

Hoắc Tiếu: “Bột mì để chút anh đến phòng bếp trong quân hỏi mua một chút, còn thịt muối, chắc là cũng có thôi.”

Ở thời đại này, tủ lạnh vẫn chưa phổ biến thường xuyên phải bảo quản thực phẩm bàng cách muối mặn. Đội trưởng của ban bếp núc thích tích trữ đồ ăn, nên chắc chắn không thiếu mấy nguyên liệu như thịt muối.

Lòng Lận Đình khẽ rục rịch, nhưng lại cảm thấy vì một miếng ăn mà điều động nhiều nhân lực như thế thì quá không biết xấu hổ: “Có tiện không?”

 

“Không có gì không tiện cả.” Hoắc Tiếu chẳng thèm để ý, anh chồng bát lên nhau rồi nhìn về phía vợ: “Vào giúp anh rửa bát nhé?”

Lận Đình ôm bụng: “Em không muốn động đậy.”

Hoắc Tiếu dịu giọng dỗ dành: “Đứng lên đi lại cho dễ tiêu hóa.”

Lời này cũng có lý, vì thế khi người đàn ông rửa bát, Lận Đình bèn đi qua đi lại ở giếng nước, vừa đi vừa nói chuyện với anh.

Đương nhiên, Hoắc Tiếu vẫn kiệm lời như cũ, cơ bản đều là Lận Đình nói, cũng không trò chuyện về một chủ đề cố định nào, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, bầu không khí khá ấm áp.

Đúng lúc này, cổng nhà họ Hình ở bên cạnh bị mở ra, khi Đường Vấn Lan bưng bát đũa ra ngoài, đập vào mắt là hình ảnh đoàn trưởng Hoắc ngồi xổm bên giường rửa bát.

Sau khi thầm hâm mộ, cô ta xoay người đưa bát đũa cho chông đang chéo chân đọc sách.

Dưới biểu cảm hoang mang khó hiểu của đối phương, cô ta chống nạnh cất giọng kỳ quái: “Vẻ ngoài không đẹp bằng đoàn trưởng Hoắc cũng thôi đi, đằng này còn không biết săn sóc như người ta, đồng chí lão Hình, tư tưởng giác ngộ của anh thế là không được đâu.”

Hình Quốc Cường: “Sau khi rửa bát đũa xong, Hoắc Tiếu lại dắt vợ đi dạo.

Lận Đình vốn định dắt cặp song sinh cùng đi, lại bị mẹ chồng cười tủm tỉm từ chối.

Bên khu người nhà có nhiều người, lo sẽ bị người ta đồn đại linh tinh, nên hai người dắt tay nhau ra sau núi.

Trên đường đi, Lận Đình kể cho Hoắc Tiếu nghe chuyện hôm nay chị dâu Vấn Lan đến hỏi chuyện công việc.

Khi còn ở đại đội Hướng Dương, Hoắc Tiếu đã biết chuyện vợ muốn làm giáo viên Tiếng Anh, nên sau khi đến đơn vị này, anh đã chú ý đến công việc này.

Lúc này nghe cô nhắc tới, anh thuận miệng nói: “Tạm thời trong chương trình học của trường cấp hai ở quân đội chưa có môn tiếng Anh, chẳng qua chắc hẳn hiệu trưởng sẽ bằng lòng thêm vào thôi.”

Lúc trước không có không phải do không muốn, mà do ở thời đại này, người biết tiếng Anh thật sự quá hiếm hoi.

Hơn nữa, người có lý lịch căn chính miêu hồng, có thể nói tiếng Anh một cách quang minh chính đại như vợ anh chẳng khác gì lông phượng và sừng lân.

Lận Đình đã nghĩ thông rồi: “Chị dâu Vấn Lan nói trường cấp hai rất thiếu giáo viên, không dạy tiếng Anh cũng không sao, cứ vào được trường đã rồi nói sau.”

Lúc nói chuyện, hai người đã đến gần ngọn núi phía sau.

Sắc trời dần tối, những tia nắng mặt trời còn sót lại cũng dần khuất sau dãy núi.

Từng vệt từng vệt sáng vàng nhuộm những ngọn đồi nhấp nhô trong màn sương mù mờ ảo, thoạt trông cả không khí đều trở nên yên tĩnh hơn.

Đây là điều Lận Đình chưa bao giờ ngờ tới, ngoài ý muốn được chứng kiến cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp khiến cô không nhịn được hít một hơi thật sâu. Khi hương thơm của cây cỏ và đất thoang thoảng quanh người, đáy lòng cô không khỏi dâng lên nhiều mong chờ: “Buổi sáng ở đây có thể ngắm mặt trời mọc không?”

Tuy Hoắc Tiếu đã đến đơn vị mới hơn một tháng, nhưng anh thật sự chưa từng chú ý đến chuyện này, chẳng qua: “Nếu em muốn ngắm, mai anh cùng em leo núi nhé?”

Lận Đình thích mùa thu lá đỏ hơn, vì thế cô suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thôi, em không leo nổi, cũng không dậy nổi, đợi thêm một thời gian nữa rồi tính sau.”

Nghe vậy, Hoắc Tiếu quét mắt nhìn cánh tay cẳng chân mảnh khảnh của cô gái nhỏ, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nghiêm túc đề nghị: “Em có thể cùng anh tập thể dục buổi sáng.”

Đột nhiên bị nắm tay, Lận Đình vô thức giãy dụa, đưa mắt nhìn xung quanh.

Hoắc Tiếu cười nhẹ, chợt siết chặt tay: “Không có ai đâu.”

 

Lận Đình lườm người đàn ông một cái: “Lỡ có người thấy thì sao?”

“Hai tai là vợ chồng mà.” Hoắc Tiếu không cho là đúng, tiếp tục nắm tay vợ đi đến chân núi.

Anh nhớ phía trong bụi gai cách đó không xa có một thế giới nhỏ, trong thế giới đó có rất nhiều đá to, là nơi... khụ khụ... một nơi ẩn náu tốt.

Lận Đình không biết suy nghĩ “âm hiểm” của đối phương, thấy xung quanh thật sự không có người, nhịp tim cô dần dịu lại, thậm chí bắt đầu cảm thấy ngọt ngào.

Bọn họ thế này, cứ như... đang yêu đương vậy.

Nghĩ vậy, cô lại nghiêng đầu nhìn người chồng tuấn tú bên cạnh, sau đó chỉ thấy biểu cảm dịu dàng trên gương mặt người đàn ông dần trở nên lạnh lùng.

Lận Đình khó hiểu: “Sao thế?”

Hoắc Tiếu hạ giọng: “Đằng trước có người.” Còn chiếm mất bụi gai của anh.

Lận Đình không biết sự thất vọng trong lòng người đàn ông, cô nhìn theo tầm mắt anh nhưng không phát hiện gì cả.

Vừa định hỏi anh xem có phải hai người bên trong cũng đến hẹn hò không, thì trong đó chợt vang lên một giọng nữ thở hổn hển: “Tào Văn Trạch, anh có thái độ gì đó? Tôi nói cho anh biết, đừng thấy người ta cho chút thể diện rồi được đà lấn tới, tôi không thích anh, nếu không phải cha tôi nói anh có nhân phẩm tốt, anh tưởng tôi thèm liếc đến anh chắc?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đồng chí Lưu Văn Diễm, tôi cũng nói rồi, cảm ơn sự yêu thích của cô và thủ trưởng, nhưng tạm thời tôi chỉ muốn đền đáp nước nhà, không muốn yêu đương.”

Nghe đến đây, hai vợ chồng nhìn nhau, có chút xấu hổ.

Sau đó, họ ăn ý xoay người, định rời đi mà thần không biết quỷ không hay.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.