Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 75: Chương 75



Dứt lời, bà lại nhìn con dâu: “Đình Đình, ngày mai con theo xe vào thành phố đi, mẹ không đi đâu.”

Lận Đình kinh ngạc: “Không phải mẹ muốn tới xem cửa hàng bách hóa ư?”

Hồ Tú xua tay: “Chờ lần sau đã, chờ đến khi hai đứa bé đi nhà trẻ rồi mẹ đi sau.”

Nghe vậy, nghĩ đến cánh tay vẫn còn tê mỏi, Lận Đình cũng không miễn cưỡng bà: “Vậy mai con cũng không đi, chờ lần sau đi cùng mẹ, dù sao trong nhà cũng không có thứ gì cần mua gấp cả.”

Dứt lời, cô lại hỏi chồng về chuyện mời đồng nghiệp ăn cơm.

Hoắc Tiếu suy nghĩ vài giây rồi mới đáp: “Nếu mua thịt ở hợp tác xã mua bán, mỗi người chỉ được mua với số lượng giới hạn. Để chiều anh sẽ đến nhờ nhà bếp mua giúp chút thịt lợn và cá... Tối ngày kia chúng ta mời khách nhé?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình không có ý kiến, sớm muộn gì đều phải mời, chi bằng mới sớm một chút vẫn hơn.

Sau khi cơm nước xong.

Hai vợ chồng cùng thu dọn bát đũa, thuận tiện tiêu thực.

Chờ quay về phòng, vừa nằm lên giường, Hoắc Tiếu đã ôm vợ vào lòng, thơm hôn một lúc lâu mới bắt đầu nói đến chuyện nhập ngũ mùa xuân: “... Lần trước Lận Hoành nói muốn trở thành quân nhân, em có muốn gọi về nhà báo cho em ấy một tiếng không?”

Lận Đình buồn cười: “Anh định mở cửa sau cho em vợ đấy à?”

Biết cô đang trêu mình, Hoắc Tiếu cũng cười: “Thể chất của Lận Hoành rất tốt, lại đã học hết cấp ba, quân đội cũng đang sốt ruột muốn tuyển những quân nhân có văn hóa, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn em ấy sẽ được tuyển.”

 

Đương nhiên, cũng có thể xảy ra trường hợp bị những người có chỗ dựa cướp suất.

Đây cũng là nguyên nhân Hoắc Tiếu đề cập với Lận Đình.

Nếu em vợ thật sự hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ, anh sẽ đánh tiếng với lão Hồ.

Trong lòng Lận Đình vui vẻ vì sự săn sóc của chồng, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Đợi đến đợt chiêu binh mùa thu rồi nói sau, ít nhất cũng chờ em ấy lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba đã.”

Chẳng qua: “Anh cảm thấy Đại Ny và Phù Dung có hợp làm quân nhân không?”

Hoắc Tiếu thật sự không nghĩ đến chuyện này, khi anh tham gia quân ngũ, mấy đứa em gái họ mới vài tuổi, cho nên anh và mấy đứa em gái không được thân thiết cho lắm: “Sao em lại nghĩ đến chuyện này?”

Lận Đình kể lại chuyện của Đại Ny cho anh nghe, sau đó nói: “... Em cảm thấy tuổi tác của hai đứa quá trẻ để kết hôn, chi bằng vừa học cấp ba vừa chờ cơ hội.”

Hoắc Tiếu cũng không thích dáng vẻ hám lợi của thím hai, chẳng qua anh và nhóm em gái họ cũng chỉ là anh em họ, anh không tiện nhúng tay quá nhiều, cho nên sau khi im lặng một lát, anh mới đáp: “Anh sẽ lưu ý tình hình tuyển dụng nữ quân nhân.”

Lận Đình ngửa đầu hôn lên cằm chồng: “Có thể giúp thì giúp, không giúp được cũng chẳng còn cách nào, đừng cảm thấy khó xử.”

Hoắc Tiếu vẫn luôn cố gắng cư xử cho phải phép, nay được vợ hôn thì lập tức bùng nổ, anh lập tức xoay người đặt cô dưới thân, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Chiều hôm sau, khi Lận Đình thức dậy, cô vừa đ.ấ.m lưng vừa âm thầm thề, tối đến cô nhất định sẽ cắn c.h.ế.t người đàn ông tham lam kia.

Bây giờ thì cô hiểu ra rồi, anh quay về đâu phải để nghỉ ngơi, mà để làm chuyện kia thì đúng hơn, cũng không biết anh lấy đâu ra lắm sức lực như vậy nữa…

“Con dậy rồi à? Lại đây sắp xếp lại màu sắc và hoa văn giúp mẹ với.” Hồ Tú định khâu các mảnh vải dệt lại để ghép thành một tấm khăn trải bàn, thế nhưng màu sắc và hoa văn của mỗi tấm vải dệt đều không giống nhau.

Bà khá cầu toàn và kén chọn, cứ cảm thấy cho dù ghép thế nào đi nữa thì vẫn rất khó coi.

Lận Đình buộc gọn mái tóc dài ra sau đầu, đầu tiên cô an ủi con trai con gái trước, đồng ý chút nữa sẽ cùng hai đứa làm đồ thủ công, rồi mới đi về phía mẹ chồng.

Mất một lát lâu cô mới ghép được hai tấm khăn hài lòng, Hồ Tú không giành người với cặp song sinh nữa: “Được rồi, chuyện tiếp theo một mình mẹ có thể làm được, con đi bận chuyện của con đi.”

Lận Đình: “Con cắt giúp mẹ nhé?”

“Không cần đâu, có mỗi một cái khăn trải bàn thôi mà.” Bà không biết may quần áo, nhưng vẫn có thể may một chiếc khăn trải bàn.

Thấy vậy, Lận Đình cũng không miễn cưỡng nữa, mà đứng dậy quay về phòng lấy một tờ giấy, một hộp bút bi, một ngọn nến nhỏ và một chiếc kéo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi cô đặt tất cả đồ đạc lên bàn, Quả Quả đã không thể ngồi yên được nữa, cậu bé vội hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta làm đồ thủ công gì thế ạ?”

Mặc dù Miêu Miêu không nói gì, nhưng ánh mắt cô bé cũng sáng rực lên.

“Hôm nay mẹ sẽ dạy hai đứa cách làm một con rắn có thể tự di chuyển.” Tuy nói là làm đồ thủ công, nhưng thật ra phần lớn thời gian, Lận Đình đều hướng dẫn hai đứa bé làm một số thí nghiệm vật lý.

Hôm nay cũng vậy, đầu tiên cô dùng ngòi bút vẽ một vòng tròn trên giấy, sau đó dùng kéo cắt dọc theo đường đã vẽ.

Khi cô cắm ngòi bút vào giữa ngọn nến, lại quấn mảnh giấy vừa cắt lên quanh thân bút thì Đường Vấn Lan đến.

Thấy giấy và kéo trên bàn, cô ấy cười hỏi: “Đang cắt giấy à? Đình Đình kiên nhẫn thật đấy, khó trách hai đứa bé lại dính em.”

 

Lận Đình vẫn chưa kịp cất tiếng giải thích, thì Quả Quả đã sốt ruột trả lời: “Không phải cắt giấy đâu ạ, mẹ nói sẽ dạy bọn cháu làm rắn nhỏ.”

Miêu Miêu mím môi nói: “Đúng vậy, là một con rắn giấy.”

Đường Vấn Lan hoang mang: “Rắn gì cơ?”

Lận Đình cười mời cô ta ngồi xuống, lại rót cho cô ấy một cốc nước, mới dùng diêm để châm nến.

Trang giấy lập tức tự động xoay tròn.

Đường Vấn Lan kinh ngạc: “Ôi chao, tự chuyển động thật này?”

Hai đứa bé reo hò phấn khích, sau khi hoan hô xong lại hỏi nguyên nhân con rắn có thể chuyển động.

Lận Đình giải thích nguyên lý hoạt động một cách đơn giản.

Cái gì mà không khí nóng lên, cái gì mà thành phần không khí? Đường Vấn Lan nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng cô ấy chợt nhận ra một chuyện: “Đình Đình, em biết chữ à?”

Lận Đình gật đầu: “Dạ biết.”

“Biết chữ thì tốt, nếu biết chữ thì tổ chức sẽ sắp xếp cho em một công việc thoải mái.” Đây cũng là nguyên nhân Đường Vấn Lan tìm đến, trưa nay cô ấy đã được chồng mình dặn dò, lão Hình chồng cô ấy là chính ủy nên phải quan tâm đến việc sắp xếp công việc cho vợ quân nhân.

Chẳng qua sau khi dứt lời, cô ấy lại bổ sung một câu: “Em có muốn đi làm không? Chuyện này không bắt buộc.”

Đường Vấn Lan không có công việc, một là bằng cấp cô ấy không cao, sẽ không được phân chia công việc tốt.

Hai là lão Hình nhà cô ta làm cán bộ cấp đoàn, mỗi năm có hơn một nghìn đồng cả tiền lương lẫn trợ cấp, dù hàng năm có trợ cấp cho cha mẹ chồng một, hai trăm, số tiền còn lại cũng đủ để gia đình họ chi tiêu.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.