Cho dù Lận Đình tự nhận bản thân có tính cách mạnh mẽ hơn Đại Ny, cô cũng không dám thử, huống chi là cô gái có tính cách mềm mại, yếu ớt như cô ấy?
Thế nên, cô sẽ không khuyên cô ấy đừng kết hôn.
Lận Đình cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nghĩ đến đây, cô thành thật nói: “Chị không biết kết hôn có tốt hay không, dù sao chị với anh họ em cũng chỉ mới sống với nhau được có mấy ngày, chẳng qua trước mắt anh chị sống khá hòa hợp. Anh họ em có trách nhiệm, có năng lực, tính tình tốt, biết lo toan cho gia đình, có thu nhập cố định, ngoài ra mẹ chồng chị cũng là một người mẹ chồng tốt, điểm này rất quan trọng. Vả lại, ngoại hình của anh họ em cũng rất tuấn tú...”
Ơ? Càng nói, Lận Đình càng cảm thấy hình như bản thân đã chiếm món hời lớn thì phải?
Dù sao với điều kiện của Hoắc Tiếu, cho dù là ở đời sau, anh cũng vẫn là nam thần được người người săn đón.
Rõ ràng chị dâu họ chẳng nói điều gì khiến người ta xấu hổ cả, thế nhưng Đại Ny mười bảy tuổi không hiểu sao lại đỏ mặt, mãi một lúc lâu sau cô ấy mới lẩm bẩm: “... Chắc chắn chị dâu rất thích anh họ.”
Lận Đình: “...” Lớn bé nhà họ Hoắc các em đều bị làm sao thế?
Sáng sớm hôm sau.
Phù Dung nhà thím ba cũng tới.
Cô ấy nhỏ hơn Đại Ny một tuổi, sang năm mới mười bảy, thế nhưng vóc dáng cô ấy cao gầy, Lận Đình cao một mét sáu mươi lăm, cô ấy còn cao hơn Lận Đình tận nửa cái đầu.
Nhìn đôi chân thon dài đến chiếc quần bông dày cũng khó có thể che giấu được, Lận Đình hâm mộ mất một lúc lâu.
Trương Mai Hoa là người có tính cách thành thật, đôn hậu và chất phác, thế nhưng lại sinh ra Hoắc Phù Dung có tính cách hoàn toàn trái ngược, từ nhỏ cô ấy đã là người có chủ kiến.
Sáng nay, khi bác dâu hai đến nhà oán hận chị họ cả không hiểu tấm lòng của người làm mẹ, cô ấy đã nhận ra có điều không ổn.
Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, chị họ cả vẫn luôn là người thành thật mềm mại, một người tốt tính như thế, vậy mà lại bị bác dâu hai chọc tức đến độ không muốn về nhà, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Vì thế, sau khi ăn sáng xong, cô ấy vội vội vàng vàng đến nhà bác dâu cả tìm người.
Thật ra, Hoắc Phù Dung và chị dâu họ Lận Đình không thân thiết cho lắm, trước nay chưa từng nói chuyện, cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô không giống như người nông thôn, vừa thanh cao vừa khó gần.
Nhưng lúc này, thấy cô bưng đồ ăn, nước uống đến mời, còn tinh tế ra khỏi phòng để lại không gian cho hai thiếu nữ tâm sự, Hoắc Phù Dung không nhịn được thì thầm với chị họ cả: “Thoạt trông chị dâu họ rất tốt.”
Đại Ny ngại ngùng nói: “Chị ấy tốt lắm.” Dứt lời, cô ấy kể cho em họ nghe chuyện tối hôm qua chị dâu chủ động giữ mình ở lại, đến khuya còn cẩn thận an ủi mình.
Hoắc Phù Dung bưng chén sữa mạch nha, đang híp mắt thưởng thức. Ở nhà cô ấy không có đồ uống đắt đỏ thế này, nghe chị họ kể thì cảm thán: “Chẳng trách người ta bảo không thể trông mặt mà bắt hình dong... Không đúng, chị họ, chị vẫn chưa kể cho em nghe chuyện xem mắt hôm qua là thế nào đâu.”
Nghe vậy, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Đại Ny lộ rõ vẻ chán ghét.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ấy vốn không muốn nói, dù sao cô ấy thật sự rất phản cảm với chuyện này, thế nhưng nghĩ đến chuyện Phù Dung cũng đang đến tuổi làm mai rồi, thế là bèn kể chi tiết lại, để em họ có lòng cảnh giác.
Nghe xong, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hoắc Phù Dung tràn ngập lửa giận, cô ấy đập bàn: “Sao lúc ấy chị không tát thẳng vào cái miệng chó của anh ta?”
Đại Ny: “...” Cô ấy cũng muốn lắm, nhưng cô ấy không dám.
Thấy vậy, Hoắc Phù Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dáng vẻ giống hệt một người chị đang bảo vệ em gái: “Lần sau nếu gặp lại anh ta, chị nhất định phải đánh cho anh ta một trận.”
Đại Ny: “...” Cô ấy phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp lại thứ khốn nạn kia?
“Mẹ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi ạ?” Sau khi nhường phòng ngủ lại cho hai chị em, Lận Đình bèn đi đến chái nhà phía Tây, sau đó cô phát hiện mẹ chồng cô đang thu dọn quần áo.
“Dù sao cũng đang rảnh mà, mẹ nghĩ cứ thu dọn dần đi là vừa.” Hồ Tú có chút ngại ngùng, mấy hôm trước bà vừa nói sẽ không theo quân, lúc này đã bắt đầu sốt ruột thu dọn.
Lận Đình lại không nghĩ nhiều như thế, cô nhìn quần áo trên giường, cất giọng đề nghị: “Nếu có quá nhiều đồ đạc, chúng ta có thể gửi bưu điện qua đó trước.”
Hồ Tú không nỡ: “Phí gửi bưu điện đắt lắm, để mẹ thu dọn xem thế nào đã, nếu nhiều thì lúc đó rồi gửi sau.”
Thật ra quần áo cũng chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là mấy cái chai, lọ, bình gì đó, dùng suốt bao nhiêu năm rồi, ai mà nỡ bỏ lại.
Nghe vậy, Lận Đình cũng không khuyên bà nữa, cô đang định ngồi xuống thu dọn giúp bà, thì một bé con đã bò lên đùi cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cúi đầu, tầm mắt vừa hay đối diện với Quả Quả đang ngước đầu lên, cô buồn cười nhéo cặp má phúng phính của cậu bé: “Con cười nịnh nọt như thế, là muốn xin xỏ gì hả?”
Đôi mắt của Quả Quả sáng lên: “Mẹ ơi, chúng ta ra ngoài chơi đi, con muốn trượt tuyết.”
Trượt tuyết trong miệng cậu bé chính là ngồi trong chiếc chậu gỗ, phía trước chậu buộc một chiếc dây thừng, người lớn cầm dây kéo chậu về phía trước.
Trẻ con thích chơi đùa, Lận Đình cũng không ngại làm chó kéo xe tuyết một lát, thế nhưng thể lực của cô rất yếu, chỉ sợ chưa kéo được vài bước đã mệt lả.
Hồ Tú cười cứu con dâu: “Mẹ cháu làm gì có sức kéo cháu? Chút nữa bà nội bảo anh họ cháu chơi với cháu nhé, có được không?”
Quả Quả cũng không kén người, cậu bé chuyển hướng chui vào lòng bà nội: “Thế... bà bảo luôn bây giờ đi ạ.”
Trẻ con luôn tràn đầy sức sống, nếu cả ngày bắt cậu bé ở nhà thì đúng là làm khó cậu bé thật, vì thế Hồ Tú lập tức bỏ công việc trong tay xuống: “Đi thôi, bây giờ bà dẫn cháu đi nhờ anh họ.”
Thấy vậy, Lận Đình thở phào nhẹ nhõ, cô với lấy chiếc áo trên giường, mặc vào cho cậu bé.
Sau đó cô lại ngồi xuống giúp cậu bé chỉnh lại ống quần, lúc này mới phát hiện hình như quần có hơi ngắn.
Nếu đứng thì trông khá vừa, nhưng nếu ngồi xuống thì ống quần sẽ kéo qua mắt cá chân: “Mẹ ơi, hình như quần của Quả Quả có hơi ngắn rồi.”
Hồ Tú kinh ngạc hỏi: “Lại ngắn nữa à? Để lát mẹ đi tìm kéo cắt chỉ, rồi thả ống quần xuống thêm một đoạn là được.”
Ở thời đại này vải bông rất đắt, trẻ con lại lớn nhanh, thế nên khi người lớn làm quần áo cho trẻ con, thường làm rộng một chút, ống quần và ống tay áo đều xắn lên mấy nấc, nếu ngắn thì sẽ cắt chỉ rồi nới dài ra.
Quả Quả nhấc nhấc cái chân nhỏ lên, cũng muốn nhìn xem quần ngắn đến đâu. Thế nhưng cậu bé mặc rất nhiều quần áo nên có nhấc lên cũng chẳng nhìn thấy gì, chỉ đành giận dỗi nói: “Quả Quả đã bốn tuổi rồi, nhưng quần mới ba tuổi, ngắn hơn con là đúng rồi.”