Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 56: Chương 56



Ông ta lạnh lùng lia mắt nhìn Vương Tú Cầm bị trói tay trói chân, bịt miệng, cúi đầu ủ rũ ngồi ở hàng ghế sau một cái, sau khi chắc chắn cô ta không thể gây ra chuyện gì nữa, ông ta mới xuống xe giúp Hoắc Tiếu buộc xe lên nóc xe ô tô.

Hai người chẳng ai vội nói gì.

Chờ buộc được xe đạp, bộ trưởng Hồ mới rút điếu thuốc ở miệng ra, lại nhả ra một làn khói thuốc, rồi mới hỏi: “Có hút một điếu không?”

Hoắc Tiếu rất hiếm khi hút thuốc, cũng không bị nghiện thuốc lá, nhưng nghĩ đến hàng loạt phiền phức tiếp theo của Vương Tú Cầm và hình ảnh mẹ già và vợ tiễn mình ban nãy, cuối cùng anh nói: “Cho em một điếu đi.”

Bộ trưởng rút bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra đưa anh.

Hoắc Tiếu rút một điếu, lại nghiêng đầu tránh gió, dùng bật lửa châm thuốc. Anh hút một hơi thật sâu, mới cảm thấy những cảm xúc phức tạp hỗn loạn trong lòng dần ổn định lại.

Thấy vậy, bộ trưởng Hồ cười hỏi: “Nhìn thái độ này của cậu, hình như không nỡ rời xa vợ đúng không?”

Hoắc Tiếu dựa vào xe, híp mắt nhìn về hướng nhà mình, cũng không phủ nhận: “Đúng là rất luyến tiếc.”

Bộ trưởng Hồ ngẩn ra, sau đó cười lớn: “Ha ha ha, mới có vài ngày... thằng nhóc cậu cũng có hôm nay! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Lúc trước mỗi lần được người ta giới thiệu đối tượng cho, người nào đó vẫn luôn chối đây đẩy cơ đấy.”

Hoắc Tiếu để mặc ông ta trêu chọc, anh đưa mắt nhìn khắp thôn một lượt, rồi xoay người trèo lên ghế phó lái: “Đi thôi.”

Nhiều nhất là một tháng, một tháng sau anh sẽ đón họ đến Thiên Kinh đoàn viên với anh.

 

Bộ trưởng Hồ: “Đi ngay đây. Lát nữa anh sẽ đưa cậu đến nhà ga, chúng ta tranh thủ thời gian trên đường đi bàn bạc xem nên xử lý chuyện này thế nào. Ôi... đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.”

“... Vâng.”

Mỗi lần Hoắc Tiếu rời đi, Hồ Tú đều cảm thấy khó chịu vài ngày.

Thế nhưng lần này, biết một tháng sau cả gia đình sẽ được đoàn tụ, cảm xúc của bà lại ổn định hơn nhiều.

Đương nhiên, cũng có thể nói là bà chẳng có thời gian đâu mà đau lòng nữa.

Bởi vì Hoắc Tiếu vừa đi khoảng hai mươi phút, thì Trần Quế Lan đã kéo Đại Ny chạy đến, thái độ vô cùng tức giận.

Lúc này Lận Đình mới biết chuyện, đến cuối cùng Trần Quế Lan vẫn không nỡ từ bỏ con rể thành phố, vì vậy sáng sớm đã lén dẫn con gái lên trấn trên xem mắt.

Về phần bây giờ bà ta tức giận, thậm chí có phần hùng hổ như vậy, là vì sáng nay không những không xem mắt thành công, mà còn bị đối phương trộm mất năm đồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi chuyện quá ly kỳ, khó tin, nên sau khi kinh ngạc, Lận Đình không nhịn được mà hỏi: “Sao thím hai biết đối tượng xem mắt trộm tiền? Lỡ đâu bị rơi thì sao?”

Hồ Tú đang ôm Đại Ny khóc đến đỏ mắt dỗ dành, lại giận mắng em dâu: “Hôm đó nhóc Tiếu đã nói thằng kia không thích hợp rồi, sao cô còn dẫn con bé đi, để con bé chịu tủi thân đến mức này?”

“Chắc chắn là thằng kia trộm chứ chẳng ai khác, lúc đó bọn thím gặp mặt ở ngay dưới tàng cây hòe đầu trấn, không có người ngoài. Đại Ny nói không thích thằng kia, thằng kia bèn đụng thím một chút, sau đó tiền cũng mất luôn.” Trần Quế Lan tạm thời chẳng có tâm trạng mà để ý đến lời trách mắng của chị dâu nữa, hiện tại bà ta chỉ nghĩ đến năm đồng kia thôi, muốn nhờ cháu trai ra mặt chống lưng cho mình.

Trong mắt bà ta, cháu trai lớn lên cường tráng, có năng lực, còn là quân nhân, cho dù là con trai của chủ nhiệm phân xưởng cũng phải nể nang anh, phải nhổ tiền ra trả bà ta. Cả đời này, Trần Quế Lan bà ta chưa bao giờ chịu thiệt lớn như thế.

Tận năm đồng lận đó.

Không đúng, bà ta còn phải đòi thằng đó bồi thường thêm.

Ít nhất hai lon quýt sấy.

Không thì đào sấy cũng được...

Nghe xong yêu cầu của bà ta, Hồ Tú giận đến độ muốn đánh người, mà bực bội nói: “Nhóc Tiếu quay về bộ đội rồi.”

“Gì cơ? Sao nhanh thế?” Trần Quế Lan chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, toàn thân khó chịu.

Hồ Tú hiếm khi tức giận, bà vỗ bàn: “Sao hả? Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa cô chắc?”

Thấy chị dâu tức giận, Trần Quế Lan vô thức sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn không nhịn được giải thích cho bản thân: “Em đâu phải loại người bán con gái, em làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho Đại Ny thôi mà. Nếu có thể gả vào thành phố, không phải làm việc đồng áng, thế chẳng phải sẽ được hưởng phúc cả đời ư? Đàn ông thấp, lùn một chút cũng chẳng sao, tắt đèn rồi ai mà chẳng giống ai...”

“Cô nói bậy bạ gì đấy? Đại Ny vẫn còn là con gái đấy.” Hồ Tú thật sự muốn đánh bà ta một trận.

 

Lận Đình để Miêu Miêu ngồi trong lòng mình, cô vô thức bịt tai cô nhóc lại, thầm nói cô và Miêu Miêu cũng là con gái đây này.

Cháu trai cả đã quay về bộ đội, Trần Quế Lan lại không dám tự mình vào thành phố lý luận với người ta, thế nên tất nhiên cũng không thể đòi lại năm đồng kia. Bà ta vừa bực bội vừa đau lòng, tay chống đầu không ngừng lẩm bẩm: “Chắc chắn là thằng nhóc kia trộm chứ chẳng ai, cứ vài phút em lại sờ túi tiền một lần, sau khi gặp nó thì mất luôn, ngoài nó ra thì còn ai vào đây nữa? Năm đồng lận đó, có thể mua vài cân thịt...”

Thấy bà ta như thế, Hồ Tú vừa tức giận vừa đau lòng, ngay khi bà định nói bà sẽ cho bà ta năm đồng, thì thấy con dâu lắc đầu với bà.

Thấy vậy, dù không rõ nguyên nhân, nhưng bà vẫn làm theo ý con dâu, nuốt những lời định nói xuống bụng, sau đó hỏi Đại Ny rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghe vậy, hốc mắt Đại Ny lại đỏ lên. Hôm nay cô ấy thật sự đã bị mẹ làm tổn thương rồi.

Cô gái từ trước đến nay nói chuyện với ai cũng đỏ mặt, bây giờ do tức giận, nên mồm mép lại trở nên lưu loát hơn nhiều: “Mẹ cháu không nói rõ tình huống cụ thể của đối phương cho cháu biết, chỉ nói là người thành phố, ăn cơm nhà nước, còn là người có văn hóa. Thế nhưng sau khi gặp mặt, đối phương...”

“Đối phương thấp hơn cháu ít nhất cũng nửa cái đầu, trong lòng cháu không thích, mẹ cháu lại thuyết phục cháu, rằng tìm chồng phải tìm người có nhân phẩm tốt, không nên quá chú trọng đến ngoại hình, rồi bảo cháu nói chuyện riêng với anh ta.”

“Thế nhưng cháu còn chưa kịp nói lời nào, đối phương đã hỏi cháu trước đó đã từng yêu đương chưa, có... có chui vào rừng cây nhỏ với đàn ông chưa? Anh ta nói muốn làm vợ của anh ta thì phải cần kiệm, lo toan việc nhà, quan trọng nhất là phải trong sạch.”

“Anh ta chê cháu gầy, lùn, mông... m.ô.n.g nhỏ, sợ khó mà sinh được con trai, nên anh ta chỉ cho nhiều nhất tám đồng sính lễ mà thôi...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta còn định sờ tay cô ấy nữa, may mà cô ấy tránh thoát được. Nhưng cô ấy không dám nói những lời này ra khỏi miệng, sợ lỡ truyền ra ngoài, người ngoài sẽ hiểu lầm cô ấy lăng loàn.

Chẳng qua bây giờ ngồi nhớ lại, cô gái nhỏ vẫn giận đến phát run.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.