Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 198: Chương 198



Khi mặc xong chiếc váy dài và ngồi trước bàn trang điểm để vấn tóc, cô mới nhận ra: “Không đúng, mẹ làm gì có thời gian nấu ăn?”

Hoắc Tiếu cười mỉm, giữ bí mật: “Em ra ngoài sẽ biết.”

“Làm gì mà thần bí vậy...” Thấy anh như thế, Lận Đình cũng không hỏi thêm, chỉ liếc nhẹ, rồi tiếp tục nhanh chóng làm việc.

Chưa đến ba phút sau, cô đứng dậy, khoác tay chồng, cười nói: “Ra ngoài thôi!”

“Đợi chút.” Hoắc Tiếu lấy một đóa hoa đỏ tươi cài lên đầu vợ.

Lận Đình vội né ra sau: “Không, không cần, lòe loẹt quá.”

Hoắc Tiếu do dự: “Cô dâu nào cũng phải cài hoa mà.”

Lận Đình giật lấy đóa hoa, nhanh chóng bỏ vào ngăn kéo: “Thôi, vậy đi.”

“Hoa này đẹp mà.” Hoắc Tiếu có chút tiếc nuối.

Gu thẩm mỹ của anh chàng thật là thảm họa, Lận Đình không thèm để ý, kéo anh ra cửa.

Không ngờ, cảnh tượng bên ngoài khiến cô ngạc nhiên đứng sững.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ trong chốc lát, phòng khách đã được trang trí rực rỡ.

Nến đỏ, lụa đỏ, câu đối đỏ...

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là không chỉ có mẹ chồng và bọn trẻ, mà cả những người bạn thân thiết cũng đến đông đủ.

Trên bàn đầy những món ngon, rõ ràng là từ tay họ mà ra.

Cố Phương là người đầu tiên cười nói: “Đình Đình, chúc mừng đám cưới nhé!”

Đường Vấn Lan khen ngợi: “Bộ đồ này hợp với em lắm, cô dâu thật xinh đẹp.”

Bàng Lệ Hoa dắt con, cười hỏi: “Miêu Miêu, mẹ có đẹp không?”

 

Miêu Miêu gật đầu, rất nghiêm túc: “Đẹp, đẹp nhất!”

Đổng Sính nhìn người yêu bên cạnh, mắt đã đỏ hoe vì xúc động, ganh tỵ đến nghiến răng: “Lão Hoắc đúng là... làm người ta ghen tỵ quá, hai người rõ ràng xấp xỉ tuổi nhau, anh còn chưa cưới lần nào, người ta đã cưới lần thứ hai với cùng một người vợ rồi.”

Đường Tinh nghẹn ngào hỏi: “Đúng là cái gì?”

Đổng Sính liền cười lộ hàm răng trắng: “Đúng là... tận tâm, cảm động quá.”

Không nhận ra sự ghen tỵ của người yêu, Đường Tinh hít mũi: “Chị dâu thật hạnh phúc.”

Đổng Sính: “...”

Lận Đình quả thực cảm thấy mình rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cô có chút không khống chế được bản thân, lúc lại khóc, lúc lại cười.

Trong lúc mơ hồ, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ... may mà không hóa trang.

Mùa đông năm 1974 lạnh đặc biệt khắc nghiệt.

Sau khi chuông tan học vang lên và bài tập về nhà được giao, Lận Đình bước ra khỏi lớp, kẹp sách vở dưới nách và xoa tay hà hơi.

“Sao không mang găng tay?” Cố Phương vừa chống hông, vừa cầm giáo án, bước theo sau.

Lận Đình quay lại, trước tiên là nhìn thấy bụng ngày càng to của bạn thân, vội vã đưa tay đỡ: “Đeo găng tay thì khó dùng phấn lắm. Nhưng còn cô, bụng to thế này, đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi chưa?”

Dù mới mang thai hơn sáu tháng, nhưng Cố Phương mang song thai, nên bụng đã trông rất đồ sộ.

Cố Phương nhẹ nhàng xoa bụng, ánh mắt dịu dàng. Những đứa trẻ là điều mà cô ấy và Vinh Hiên đã mong chờ suốt năm năm trời, nên tự nhiên không dám lơ là chút nào.

Nhưng sau vài năm làm giáo viên, lại bị ảnh hưởng bởi bạn thân, cô ấy cũng đã có chút cảm giác về trách nhiệm: “Tôi và Vinh Hiên đã bàn bạc rồi, cố gắng dạy hết học kỳ này.”

Còn khoảng hai mươi ngày nữa là hết học kỳ, Lận Đình do dự vài giây rồi nói: “Nếu không chịu nổi, thì nhờ giáo viên khác dạy giúp vài tiết nhé?”

Cố Phương gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ tự biết điều chỉnh. Không ai quan tâm hai đứa bé hơn tôi đâu.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi qua hành lang, đến văn phòng phía trước.

Trời quá lạnh, văn phòng không tiện đặt chậu than, nên những giáo viên nhanh nhẹn đã thu dọn đồ đạc rời đi.

Lận Đình chào vài tiếng với các giáo viên khác, rồi đeo túi lên vai, đỡ bạn thân chuẩn bị về nhà.

“Trời lạnh khủng khiếp, chắc phải dưới âm mười độ đấy.” Vừa ra khỏi hành lang, gió bắc rít lên, lạnh buốt như kim châm vào mặt, đau nhói từng chút. Cố Phương run rẩy, kéo cao chiếc khăn quàng cổ lỏng lẻo.

Thấy cô ấy luống cuống, Lận Đình liền giúp cô ấy tháo khăn ra, rồi nhanh chóng quấn quanh đầu và mặt bạn thân đến khi chỉ còn hở đôi mắt, mới hỏi: “Thế nào? Đỡ hơn chưa?”

Cố Phương cười khúc khích: “Khá hơn nhiều rồi, chỉ là kiểu này có chút giống bà nội tôi.”

Biết cô ấy chê kiểu tóc xấu, Lận Đình lườm cô ấy một cái: “Trong lúc này, giữ mạng quan trọng hơn, đừng để bị cảm nhé.”

Nghe vậy, Cố Phương không giận, chủ động khoác tay bạn, đột nhiên cảm thán: “Không biết sau này có còn gặp lại nhau không.”

Ôn Vinh Hiên đã nhận được lệnh điều động, sau Tết sẽ chuyển đến Quý Dương nhậm chức lữ trưởng.

Ở tuổi 40 mà được thăng chức lên lữ trưởng, dù có sự giúp đỡ của gia tộc, năng lực của anh ta cũng không thể xem thường, đây là một tin vui lớn.

Nhưng... nghĩ đến việc có thể không còn gặp lại bạn thân, Cố Phương vẫn cảm thấy buồn.

“Đang tự dưng nhắc đến chuyện này làm gì? Với lại, nước mình ngày càng phát triển, sau này dù có cách xa nhau, cũng chỉ mất vài giờ là gặp được.” Phương Phương là người bạn đồng trang lứa thân nhất của Lận Đình từ khi cô đến thế giới này, cô cũng không nỡ xa bạn, nhưng... tiệc nào rồi cũng tàn, có những chuyện không thể tránh được.

Cố Phương chưa từng chứng kiến sự phát triển của giao thông ở tương lai, hoàn toàn không tin lời bạn: “Cô chỉ đang dỗ tôi thôi...”

 

Lận Đình bất ngờ lắc nhẹ cánh tay bạn, ngắt lời: “Đoàn trưởng Ôn nhà cô đến rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, Cố Phương nhìn về phía cổng trường, quả nhiên thấy anh Vinh Hiên, bên cạnh anh ta chính là đoàn trưởng Hoắc của nhà bạn.

Cảnh tượng này, trong mấy năm qua xảy ra khá thường xuyên, cô ấy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ than thở: “... Từ khi có con, anh ấy chạy tới chạy lui nhiều hơn trước, đặc biệt là tháng này.”

Lận Đình cười: “Cô thật vô lý, bụng to thế này, anh ấy mà không quan tâm mới có vấn đề. Hơn nữa, đoàn trưởng Ôn nhà cô đang trong giai đoạn chuyển giao, công việc không nhiều, có thời gian rảnh cũng là chuyện bình thường mà?”

Dù nói vậy, nhưng bà bầu vẫn không vui: “Dù sao cũng là vì cái bụng này...”

“Suỵt... đoàn trưởng Ôn đang chạy tới kìa.”

Nghe lời nhắc nhở của bạn thân, Cố Phương lập tức im lặng. Khi chồng đến gần, cô ấy nở nụ cười tươi hỏi: “Hôm nay sao anh lại đến đây?”

Lận Đình mỉm cười, không khỏi bật cười vì sự thay đổi nhanh chóng của một người phụ nữ nào đó.

Lúc này, Hoắc Tiếu cũng tiến lại gần. Anh theo thói quen nhận lấy túi xách từ tay vợ rồi hỏi: “Em có lạnh không?”

Lận Đình đã quấn kín người như một quả bóng, vẫy tay chào bạn, rồi đi bên cạnh chồng: “Không lạnh, em mặc nhiều mà. Sao anh lại đến đây? Em đã bảo không cần đón rồi mà.”

Hoắc Tiếu trả lời: “Có chút chuyện anh muốn nói trước với em.”

Nghe vậy, Lận Đình quay đầu nhìn chồng.

Với đôi mắt hẹp và dài, người như Hoắc Tiếu, dù là nam hay nữ, đều rất khó lão hóa. Năm năm trôi qua, diện mạo của Hoắc Tiếu gần như không thay đổi, vẫn đẹp trai và cao lớn như xưa.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.