Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 193: Chương 193



Nghe vậy, Lận Đình ngơ ngác, theo bản năng hỏi: “Cậu ấy không phải thích cô sao? Tại sao lại giới thiệu đối tượng cho cô?”

Lần này, người ngơ ngác lại là Đường Tinh: “Anh ta... thích tôi?”

Hai người phụ nữ nhìn nhau một lúc, rồi Lận Đình thăm dò: “Các cô... có hiểu lầm gì chăng?”

Đường Tinh có chút khinh bỉ niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng mình, cô ấy không vội trả lời mà mời: “Chị dâu, phía trước là ký túc xá của tôi, có tiện phiền chị một lúc không?”

Dĩ nhiên là tiện, Lận Đình liền gật đầu.

Đường Tinh ở ký túc xá một mình, vì ăn uống và vệ sinh đều bên ngoài, nên phòng mười mấy mét vuông cũng khá rộng rãi cho một người.

Lận Đình ngồi xuống ghế, nhận tách trà Đường Tinh đưa, rồi nghe cô ấy kể về mối duyên oan nghiệt với Đổng Sính.

Hóa ra, khi cha Đổng là đoàn trưởng, cha Đường là chính ủy, hai người đã làm việc cùng nhau nhiều năm.

Vì mối quan hệ này, hai gia đình cùng sống trong một khu, nên rất thân thiết: “Thật ra khi chúng tôi quen nhau, tôi đã 10 tuổi, Đổng Sính lớn hơn tôi 4 tuổi.”

Nhớ lại thời thơ ấu, Đường Tinh cười nhẹ, tiếp tục: “Trước đây tôi không như thế này đâu, trước đây tôi... tóc ngắn, da đen, nghịch ngợm, suốt ngày chạy theo anh trai và Đổng Sính.”

Điều này khiến Lận Đình khá ngạc nhiên, vì cô gái trước mặt có làn da trắng, ngũ quan thanh tú, khí chất quý phái, đúng kiểu thiên kim tiểu thư.

Chắc chắn phải có lý do gì đó khiến cô ấy thay đổi nhiều như vậy.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lận Đình nhìn Đường Tinh đầy cảm thông.

Thấy vậy, Đường Tinh lại cười: “Chị dâu đoán được rồi à?”

Lận Đình gật đầu: “Có phải vì Đổng Sính không?”

Ánh mắt Đường Tinh mang vẻ hồi tưởng: “Là anh ta, năm tôi 17 tuổi, mùa hè năm đó, trước khi Đổng Sính vào trường quân đội, anh ta về nhà thăm gia đình. Hai gia đình tổ chức một buổi gặp gỡ, khi đó cha Đổng đùa rằng hai nhà kết thân...”

Nói đến đây, nụ cười trên môi Đường Tinh nhạt dần: “Đừng cười tôi nhé, lúc đó trên bàn ăn Đổng Sính không phản đối, tôi tưởng anh ta đồng ý... Nhưng sau bữa ăn, khi tôi đi tìm anh ta, tình cờ nghe anh ta nói với anh trai rằng không muốn tôi mất mặt nên không phản đối, thật ra anh ta chỉ coi tôi là em gái... Anh ta thích những cô gái trắng trẻo xinh xắn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù đã đoán trước, Lận Đình vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng, tuổi 17, đúng là độ tuổi đầy tâm sự của thiếu nữ.

Thấy cô như vậy, Đường Tinh lại không cảm thấy buồn nữa, thậm chí còn cười: “Thực ra bây giờ nghĩ lại, tôi rất biết ơn bản thân ngốc nghếch hồi đó, nếu không vì tức giận, không vì muốn mình trở nên tốt hơn, có lẽ sẽ không có tôi của ngày hôm nay...”

Lận Đình cũng cười: “Vậy sao cô lại điều về đây?”

Nói đến đây, Đường Tinh cũng bất lực: “Mẹ tôi luôn biết tâm tư của tôi, thấy tôi không chịu gặp gỡ ai, bà đã nói với bố tôi... Rồi bố tôi đã sắp xếp điều tôi về đây... Nhưng tôi cũng muốn vậy, nghĩ là cố gắng lần cuối, nếu thành thì tốt, không thành thì coi như từ bỏ.”

“Không ngờ Đổng Sính lại muốn giới thiệu đối tượng cho cô?”

Có lẽ do chị dâu nói đùa, Đường Tinh cũng không thấy khó chịu nữa, cô ấy cười gượng: “Đúng vậy, thực ra tôi hiểu, Đổng Sính không sai, anh ta thực sự đối xử rất tốt với tôi... Không khác gì em gái ruột.”

Nhưng Lận Đình vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, dạo này Đổng Sính thường xuyên đến nhà ăn cơm, hầu hết các câu chuyện đều xoay quanh bác sĩ Đường, mỗi lần nhắc đến bác sĩ Đường, cậu ấy lại cười tươi, thật không giống như không thích.

Nghĩ đến đây, cô nhìn bác sĩ Đường, miệng nói thì thoải mái nhưng ánh mắt vẫn buồn, không nhịn được đề nghị: “Cô có muốn tôi bảo Hoắc Tiếu hỏi thử Đổng Sính không?”

Đường Tinh có chút động lòng, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nếu anh ta thực sự thích tôi, sao lại giới thiệu đối tượng cho tôi chứ.”

Lận Đình không đồng tình: “Chưa chắc đâu, có thể có hiểu lầm, hoặc là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Nếu cô thấy hỏi thẳng không tiện, chúng ta có thể ám chỉ?”

Đường Tinh thắc mắc: “Ám chỉ thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình: “...”

Nhận ra mình quá nhiệt tình, Đường Tinh vừa xấu hổ vừa ngượng, muốn tìm cái hố nào để chui xuống.

Thấy vậy, Lận Đình vội thu lại ánh mắt trêu chọc: “Ngày kia chị cả tôi đính hôn, lúc đó cô và Đổng Sính cùng đi, tôi sẽ giới thiệu anh hai tôi cho cô.”

Đường Tinh chưa hiểu: “Ý cô là gì?”

Lận Đình đắc ý: “Nếu cậu ấy thực sự thích cô, khi thấy bên cạnh cô có người đàn ông đủ xuất sắc, chắc chắn sẽ ghen.”

Thực ra, theo tính cách của Lận Đình, cô thích hỏi thẳng hơn, vì đoán già đoán non thật phiền phức.

Nhưng tình cảm của bác sĩ Đường quá nặng nề, quá lâu, lại bị đủ thứ cảm xúc chi phối, thành ra không dám tiến tới.

“Ý cô là, giả vờ giới thiệu à?” Hiểu ra, Đường Tinh suy tư.

Lận Đình gật đầu: “Đúng, giả vờ giới thiệu. Tôi không dám đảm bảo gì khác, nhưng diễn xuất của anh hai tôi thì rất ổn. À, cô biết anh hai tôi, Lận Vĩ, không?”

Đường Tinh tất nhiên biết Lận Vĩ là ai, cô ấy rất thích phim của Lận Vĩ, hiểu rõ kế hoạch của chị dâu, ánh mắt cô ấy sáng lên: “Tôi nên diễn thế nào?”

Lại thêm một fan của anh hai, Lận Đình mỉm cười: “Cứ bình tĩnh hơn bây giờ là được.”

Đường Tinh: “...”

Buổi tối.

 

Lận Đình kể xong chuyện cho hai đứa con sinh đôi, về phòng thấy chồng đang cắt móng tay cho Niên Niên.

Cô ngồi xuống bên cạnh chồng, bắt đầu kể về kế hoạch của mình, rồi không chịu được liền hỏi: “... Đổng Sính có nói gì với anh không? Anh nghĩ cậu ấy có thích bác sĩ Đường không?”

Hoắc Tiếu khẳng định: “Thích.”

Cô không nói nên lời: “Cậu ấy là một người đàn ông, thích thì tại sao không nói?”

Hoắc Tiếu quay lại hôn nhẹ lên má vợ đang tức giận, giải thích: “Hình như vào năm ba đại học, Đổng Sính có nói rằng cậu ấy thích cô bé hàng xóm lớn lên cùng mình, nhưng cô ấy không thích mình. Anh nghĩ chắc có hiểu lầm gì ở đây.”

“Đúng rồi! Em đã nói Đổng Sính thích bác sĩ Đường mà!” Lận Đình đắc ý, tự nhủ rằng những bộ phim tình cảm trước đây không phải là vô ích.

Hoắc Tiếu cũng vui mừng cho bạn thân: “Ngày mai anh sẽ nói với cậu ấy.”

Nghe vậy, Lận Đình lắc đầu mạnh: “Không dễ dàng thế được! Bác sĩ Đường đã phải khổ sở bao nhiêu năm.”

Hoắc Tiếu cười khổ: “Đó là chuyện của họ, em tức gì chứ?”

Lận Đình: “...Dù sao anh đừng nhiều lời, đợi em hỏi bác sĩ Đường đã.”

“Được, em quyết định xong rồi báo anh.” Hoắc Tiếu vừa cắt xong móng tay cho con gái, hôn nhẹ vào bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, rồi quay sang đưa tay về phía vợ: “Đưa tay anh xem, tiện cắt cho em luôn.”

Lận Đình nhìn móng tay mình: “Không cần đâu, chỉ có chút xíu thôi.”

Hoắc Tiếu đã nắm lấy tay vợ, đùa rằng: “Cắt đi, lưng anh bị em cào xước hết rồi.”

Nghe vậy, mặt Lận Đình đỏ bừng...

Tiệc đính hôn diễn ra vào buổi trưa.

Vì nhà của Lận Tương quá nhỏ, không tiện tổ chức.

Nên cuối cùng quyết định tổ chức bên nhà trai.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.