Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 152: Chương 152



Là đoàn trưởng và chính ủy của một đoàn, Hoắc Tiếu và Hình Quốc Cường gần đây thường về nhà rất muộn.

Họ cố gắng đào tạo kỹ năng cho chiến sĩ và tổ chức các buổi huấn luyện chính trị tư tưởng.

Theo thông lệ, các vị lãnh đạo cao cấp khi thăm hỏi cũng sẽ kiểm tra ngẫu nhiên các kỹ năng quân sự của chiến sĩ.

Tất nhiên, không chỉ có một đoàn mà đoàn hai và ba cũng bận rộn tương tự.

Nghe thấy lời này, Cố Phương mới phản ứng lại, cô y hừ một tiếng: “Ngày nào cũng thấy đoàn trưởng Hoắc nhà cô đưa đón cô, suýt nữa thì mình quên mất. Mọi người đều đang bận rộn, cô không biết sao, hôm trước tôi đến tìm Vinh Hiên, anh ấy bận lắm, chỉ nói vài câu đã đuổi tôi đi.”

Nghĩ đến đây, Cố Phương có chút ghen tị với Đình Đình.

Dù Vinh Hiên rất tốt với cô ấy, nhưng một tháng họ cũng chỉ gặp nhau được hai lần, chưa kể bà mẹ chồng khó tính.

Đặc biệt, sau khi kết hôn hơn nửa năm mà vẫn chưa có thai, bà cụ đã không biết viết bao nhiêu lá thư, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, lời lẽ lúc nào cũng lạnh nhạt, chê bai.

Không phải Cố Phương nhỏ nhen, nhưng cô ấy cảm thấy, nếu không nhờ nhà mẹ đẻ cô au mạnh mẽ, chắc bà mẹ chồng đã mắng chửi cô ấy rồi.

“Biểu cảm gì mà khổ sở thế? Mẹ chồng lại kiếm chuyện à?” Thấy bạn thân đột nhiên trầm ngâm, Lận Đình lo lắng.

Cố Phương bĩu môi: “Cũng chỉ là chuyện cũ thôi, tôi quen rồi.”

Lận Đình vỗ nhẹ bạn: “Cô và đoàn trưởng Ôn đã đi khám rồi, không vấn đề gì, con cái sớm muộn cũng có, giữ tâm trạng thoải mái đi.”

“Ừm, không nói chuyện này nữa, mất vui. Nói cô đi, cô sợ nóng thế này thì sao chịu nổi sau này?” Tính cách Cố Phương nhanh nhẹn, nhanh chóng quên hết lo lắng, chuyển sang quan tâm bạn thân.

Lận Đình: “Không sao, dù sao vài ngày nữa cũng được nghỉ hè, hai tháng nóng nhất ở nhà nghỉ ngơi chắc không sao.”

“Cũng phải, nếu không chịu nổi thì mua cái quạt điện mà dùng.”

Sau khi đến đây, Lận Đình chưa thấy nhà nào có quạt điện, ở cửa hàng cũng không thấy, cô tưởng là bây giờ chưa có.

 

Phải nói là cô đã rất bị cám dỗ.

Điều Lận Đình không ngờ là, ban ngày vừa nói với Phương Phương về việc mua quạt điện.

Tối về nhà đã thấy rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình nhìn căn phòng đầy người, đứng ngẩn ngơ ở cửa.

Từ khi nhận công việc thủ công về nhà làm, các quân nhân và gia đình rất ít khi ra ngoài chơi.

Cô đang băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy có người khen ngợi:

“Trời ơi, đây là quạt điện sao? Lần đầu tiên tôi thấy đấy, mát thật đấy.”

“Đắt cũng có lý do của nó, tôi cũng muốn mua một cái, khi trời nóng đỉnh điểm, thật muốn c.h.ế.t luôn.”

“Thứ này không dễ mua đâu, nghe nói cái này được mang từ Thượng Hải về, ở Thiên Kinh của ta rất hiếm, muốn mua cũng không được.”

“Mát thì mát thật, nhưng tôi không nỡ, đắt quá mà.”

“Ôi chao, theo tôi, đoàn trưởng Hoắc cưng chiều vợ thật, không tiếc tiền.”

“Cô nói vậy là sai rồi, cô giáo Tiểu Lận của chúng ta tài giỏi lắm, chỉ cần cô ấy cũng có thể mua mười cái, tám cái dễ như chơi.”

Nghe vậy, mọi người đều im lặng một lúc, rồi đồng loạt lườm người nói không kiêng nể.

Dù là sự thật, nhưng mẹ của đoàn trưởng Hoắc vẫn ở đây.

Theo họ, dù mẹ chồng và con dâu có hòa thuận đến đâu, cũng không thể quan trọng bằng con trai ruột.

Nếu mẹ chồng bận tâm và không thích nghe lời này, chẳng phải sẽ gây khó dễ cho cô giáo Tiểu Lận sao?

Người phụ nữ nói ra lời đó cũng nhận ra, ngay lập tức hối hận, muốn tự tát vào miệng mình.

Chị ta thật sự không có ý chia rẽ, chỉ vì ngưỡng mộ cô giáo Lận mà vô tình nói ra.

Đang định xin lỗi thím Tú, thì thấy cô giáo Lận đang đứng ở cửa không vào được.

Chị ta liền lên giọng gọi: “Cô giáo Tiểu Lận về rồi! Mau nhìn này, đoàn trưởng Hoắc sợ cô nóng, đặc biệt mua quạt điện cho đấy. Mọi người tránh ra nào, cô giáo Lận không vào được kìa.”

Nghe vậy, mọi người cũng không còn truy cứu chuyện chị ta nói lung tung nữa, đều cười và né sang hai bên, nhanh chóng tạo lối đi.

Đang định nói gì đó sau khi nghe cuộc trò chuyện, thì Lận Đình cảm nhận ngay cơn gió mát rượi thổi tới.

Suốt đường về mồ hôi nhễ nhại, nay được làn gió thổi qua, cô cảm thấy tỉnh táo hẳn ra.

Đúng là... không dễ dàng gì, cuối cùng cũng được dùng quạt điện rồi.

Lận Đình bước vào nhà, vừa cười chào hỏi mọi người, vừa hỏi mẹ chồng: “Hoắc Tiếu mua quạt từ khi nào vậy?”

Hồ Tú cười đáp: “Thằng Tiếu kín miệng lắm, chắc cũng được một thời gian rồi.”

Đúng thế, theo lời các gia đình quân nhân, hiện giờ mua quạt điện rất khó, chắc cũng đã được một thời gian.

Nghĩ vậy, Lận Đình không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng...

Chuyện nhà đoàn trưởng Hoắc có quạt điện nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Đến ngày hôm sau, vẫn có nhiều người đến thăm để trải nghiệm.

Không ai ghen tị cả, vì cô giáo Lận đã giúp đỡ phần lớn gia đình, nói có ơn cũng không sai.

Hơn nữa phụ nữ mang thai không chịu được nóng cũng là điều bình thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng ai ngờ, mọi người không ý kiến gì, chỉ có chính ủy Lưu là lợi dụng chuyện này để gây sự.

 

Ông ta có được vị trí hôm nay không phải vì đầu óc đơn giản.

Dù những năm gần đây quyền cao chức trọng, mọi việc thuận lợi, nhưng ông ta vẫn luôn cảnh giác.

Vì vậy, dù không có bằng chứng, chỉ dựa vào trực giác, ông ta cũng chắc chắn đến chín mươi phần trăm rằng sau lưng Tào Văn Trạch có kẻ đứng sau.

Chính ủy Lưu thậm chí có thể cảm nhận được, ở nơi ông ta không thấy, có một cái lưới lớn đang dần giăng ra nhằm vào mình.

Vì thế, những ngày này ông ta bề ngoài thì tỏ ra khiêm tốn, nhưng thực chất lại âm thầm điều tra khắp nơi.

Ông ta không thể ngồi chờ chết, phải ra tay trước để chiếm ưu thế.

Nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng, loại bỏ hết mọi người, cuối cùng ông ta lại nhắm đến Hoắc Tiếu, người ít khả năng nhất.

Ban đầu, chính ủy Lưu nghi ngờ mình đã sai, vì hai lý do.

Thứ nhất, Hoắc Tiếu là lính nông thôn, lý lịch rõ ràng, leo lên được vị trí hôm nay là nhờ hy sinh.

Thứ hai, giữa hai người không có mâu thuẫn, dù Tào Văn Trạch chỉ là sĩ quan cấp dưới, với đầu óc của Hoắc Tiếu, không đến mức vì một người không quan trọng mà đắc tội với lãnh đạo trực tiếp, trừ khi anh nắm chắc mọi thứ.

Nhưng cuối cùng, chính ủy Lưu vẫn đặt nghi ngờ lên Hoắc Tiếu.

Vì đoàn trưởng Hoắc mới tới quân đội vài tháng, anh chưa có đủ thời gian để hiểu rõ mọi chuyện.

Chính ủy Lưu luôn tin vào trực giác của mình, vì vậy những ngày này ông ta âm thầm thu thập sai sót của đối phương.

Hoặc tạo ra sai sót cho đối phương.

Nhưng mọi việc khó khăn hơn ông ta tưởng nhiều.

Hoắc Tiếu là người làm việc và nói năng kín kẽ, không để lộ chút sơ hở nào.

Việc tạo ra sai sót càng không có cơ hội.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, những người ở vị trí quan trọng dưới trướng Hoắc Tiếu đều đã bị ông ta thu phục.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.