
“Bùm”, sao hỏa đụng vào trái đất chứ còn gì nữa! Thấy Lý Tại Quân trở về, bà Lục lập tức trách mắng: “Con nhóc này, chạy đi đâu thế hả? Sắp ăn cơm rồi, thiếu mỗi cháu nữa thôi.”
Ôn Huyền nhìn thấy cô ấy, lập tức kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, cười nói: “Đi thay quần áo với rửa tay đi rồi ra đây ăn cơm.” Lý Tại Quân cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra, vắt lên giá quần áo rồi nửa đùa nửa thật: “Sao mọi người không ăn trước đi, để cơm cho cháu là được.”
Cô nàng nói dứt lời, Ôn Huyền nhướng mày lên: “Hôm nay thím Trần và cô em chuẩn bị riêng cho em đấy. Mọi người nói là em toàn phải ăn thức ăn ở trường, cần thay đổi khẩu vị, làm một bữa ngon lành cho em.” Bà Lục cũng nói: “Đúng thế, cũng tại mấy ngày qua trông cháu có vẻ chán ăn. Cô thấy cằm cháu gây hẳn đi rồi kìa.”
Bà Lục cũng chậm rãi mở miệng: “Có phải vì sắp tới cuối kỳ nên học hành vất vả lắm không?” Cô chỉ liếc qua một cái, chẳng có tâm trạng đâu mà chú ý kỹ tới một người không quen biết.
Nhưng khi cô ấy mở cửa ra, mọi người lập tức đổ dồn về phía này, hình như cũng bao gồm cả vị khách đó. Mọi thứ trong đêm trắng xóa một mảnh, trở nên yên ắng tĩn7h lặng, chỉ có ánh đèn trong nhà là tạo ra không khí náo nhiệt.
Lúc đi tới cửa, cô hít sâu một hơi, thở ra một luồng khó2i trắng. Vừa mở cửa ra là sảnh chính đập vào mặt. Tất cả mọi người đang ngồi trên bàn ăn, có cô chú, anh và chị dâu, nhưng ngoài bọn họ thì còn có một người nữa.
Người đó quay lưng về phía Lý Tại Quân, bóng lưng thẳng tắp. Khi đi tới cửa, Lý Tại Quân cởi mũ xuống, vuốt mái tóc lộn xộn của mình.
Trên chân cô ấy cũng dính một lớp tuyết, phải giậm mạnh vài lần, sửa sang lại quần áo rồi mới đẩy cửa vào. Bầu t1rời bên ngoài càng lúc càng tối. Trời mùa đông xám xịt, xen kẽ với màu xanh khó tả, như một bức tranh màu nước vừa được thêm một2 nét mực, dần dần lan rộng ra.
Thời điểm này, những bông tuyết nhỏ bắt đầu lất phất, nhẹ nhàng xoay tròn theo gió.
<7br>Lúc Lý Tại Quân được gọi về ăn cơm, tuyết đang rơi rất lớn. Sau khi đẩy cửa vào, cô đi thẳng về phía sảnh chính.
Cô nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy hôm nay có khách 0tới nhà, thậm chí cô ấy còn nghe thấy tiếng cười của cô mình.