“Đồng thời cái gì?2!” Giang Thành tắt máy, nhưng ba chữ cuối cùng cứ quanh quẩn trong đầu cô rất lâu.
Nguyễn Nhất Nhất bất lực ngồi xuống xô pha. Cô đờ đẫn nhìn xuống mặt đất, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm đôi mắt cô nhói đau, mê mang mịt mù như bị đánh cắp linh hồn. Không phải sao...
Không phải sao... Đầu óc cô trống rỗng, cả người bủn rủn, đầu ngón tay bắt đầu mất cảm giác, dần dần lan ra khắp cơ thể, kéo tới tận đáy lòng.