Đạo Hoàng đương nhiên tới là muốn phá đám. Khi nãy trông thấy Thùy Linh, anh mắt hắn bỗng trở nên "điên cuồng" dục vọng chiếm hữu thiêu đốt mãnh liệt. Nhưng lúc này, tán tỉnh chỉ là phụ, phá đám mới là mục đích chính. Đạp Nhật Lâm xuống, sau đó là đoạt lấy nàng.
Hắn cũng chưa từng che dấu "danh tiếng" của mình. Hắn không sợ. Hiện tại các đại tập đoàn như ngồi trên chảo lửa, liên minh 24/24 đem ánh mắt chăm chú nhìn họ, ai rãnh quan tâm đến hắn.
Chỉ cần dốc sức trong Chân Thực Ma Huyễn, lấy được các công pháp kia và tu luyện thành công, sau đó đăng đỉnh, thế giới này sẽ là của hắn. Đến lúc đó "danh tiếng" còn quan trọng không? Ai dám ý kiến?
Đúng vậy, Đạo Hoàng, hay các tập đoàn khác ngoài năm đại tập đoàn, đều không biết sự thật.
Cách cục thế giới này về mặt nào đó có chút khác so với thế giới kiếp trước của Nhật Lâm. Ở nơi đây trước đây, các đại tập đoàn mới là kẻ thống trị. Các nguyên thủ quốc gia thật ra cũng chỉ là người của họ đưa lên để quản lý.
Cho nên Đạo Hoàng bọn họ chỉ cho rằng, năm đại tập đoàn này đã hợp sức lật đổ những "đại" trước đó, sau đó thành lập liên minh để khống chế thế giới như những kẻ kia từng làm, bình mới rượu cũ mà thôi. Chẳng qua là sau đó, liên minh thoát khỏi khống chế, chơi ngược lại mà thôi.
Thế nên bọn người Đạo Hoàng mới có gan như vậy, không hề kiêng dè sử dụng "hắc ám" miễn đừng bị liên minh bắt thóp là được. Danh tiếng thì quan trọng gì, chỉ mấy người cao tầng như bọn họ mới biết mà thôi.
" Chào anh, hình như anh quên tôi!" Nhật Lâm mỉm cười nắm tay Thùy Linh, mắt nhìn thẳng vào Đạo Hoàng lên tiếng.
Nói chuyện đưa đẩy, khéo léo cái gì hắn không rành. Huống chi đã có thực lực, sao phải giả vờ làm cừu non. Trực tiếp cho ngươi biết cái gì là cứng rắn mới là chân lý.
Đạo Hoàng nghe Nhật Lâm nói xong liền sững người. Hắn chuẩn bị rất nhiều tình huống, Nhật Lâm bối rối, cảm thấy bị khinh thường, phẫn nộ, tỏ ra xem thường hắn hay giả vờ cao nhân phong phạm v.v… hắn đều tính hết. Nhưng con bà nó ai cho hắn nói như thế.
Có ai lại nói kiểu đó bao giờ, quá bất lịch sự!
Thùy Linh nghe Nhật Lâm nói, cố ngăn không cho mình cười thành tiếng.
Nhưng cũng rất nhanh, Đạo Hoàng lấy lại bình tĩnh:
" À xin lỗi, vừa rồi tôi cứ tưởng anh là người lạ hay là bảo vệ của Thùy Linh?"
" Tôi là bạn trai cô ấy. Chúng tôi đang có chuyện muốn bàn bạc, nếu anh không phiền xin để lúc khác nói chuyện."
Trước mặt nhiều người, chưa từng có ai dám làm thế với hắn bao giờ. Dù là chủ tịch các đại tập đoàn, vì bản thân tu dưỡng cũng không thể làm vậy.
Nhưng người ta đã tuyên bố là bạn trai, lại có việc cần nói chuyện riêng. Danh thì chính, ngôn cũng thuận, ngươi tính đỡ thế nào?
" Mẹ nó, các ngươi chờ đó!"
Âm thanh trong sảnh lặng lẽ vang lên.
" Ha ha, tên kia cũng có ngày hôm nay!"
" Người này thật không tầm thường! Kiểu nói chuyện đó ở đây chưa từng xuất hiện bao giờ. Thú vị thật!"
" Hừ, tu dưỡng thiếu chứ có gì hay…"
" Bớt ganh ghét đi, tên Đạo Hoàng xứng đáng bị như vậy!"
Thùy Linh nhìn theo Đạo Hoàng hầm hầm bỏ đi, có chút chưa tận hứng:
" Anh có quá ác không? Người ta chưa nói được câu gì. Ở đây không có người quen, đưa đẩy chút g·iết thời gian nha."
Nhật Lâm nhìn nàng bất đắc dĩ. Tính cách "thật" của Thùy Linh chính là như vậy, tinh linh nha.
" Anh mà biết nói chuyện khéo léo thì cũng đã không khiến cho chị em…"
Nhắc tới vấn đề này, hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về một hướng.
" Hừ!"
Thanh Vân thấy hắn phát hiện mình nhìn thì có chút lúng túng, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Thanh Hà một bên nãy giờ chỉ cúi đầu, thần trí không có ở đây.
" Ở đây chán rồi, mình ra ngoài đi dạo chút đi." Thùy Linh nhìn các nàng một chút, sau đó kéo Nhật Lâm đi ra.
" Cũng được, dạng không khí này quả thật có chút không quen."
Ngoài vườn.
Nơi đây một mảnh trắng xóa, tuyết đọng trên mặt đất và trên những tán cây rừng xung quanh.
Nhật Lâm và Thùy Linh nắm tay nhau đi dạo.
Đi được một chút, Thùy Linh lại phát hiện cảm xúc chập chùng của Nhật Lâm. Nàng lo lắng nói:
" Hay là chúng ta về đi. Dù sao không có ai quen, ở đây cũng không có gì vui."
" Chỉ là một ít chuyện quá khứ kéo về thôi. Anh không sao đâu."
Thùy Linh có chút không tin, nhưng cũng không khuyên nữa.
Người khác không biết, nhưng nàng biết tâm cảnh của Nhật Lâm hiện nay đã rất cao. Thứ có thể khiến anh ấy như vậy, chỉ sợ không đơn giản. Nhưng nàng cũng không chủ động đi hỏi. Nhật Lâm nếu muốn nói, anh ấy sẽ nói. Nếu không, nàng sẽ vẫn như thế này, yên lặng bên anh là đủ.
" Ồ, đằng kia có cây đàn piano kìa." Ánh mắt Thùy Linh nhìn ra phía trước, liền phát hiện có một cây đàn piano đang dựng trước sân.
Nhật Lâm cũng nhìn theo. Đột nhiên, hắn đi nhanh tới. Sau khi ngắm một lát, hắn định đưa tay ra kiểm tra thử nhưng lại chần chờ.
Một vị nhân viên bảo vệ thấy được, mỉm cười bước tới nói:
" Nếu anh muốn đàn thì cứ việc tự nhiên, nó để ở đây mục đích cũng là như vậy. Cậu Diệp Nhân thỉnh thoảng cũng hay ra đây ngồi đàn lắm."
" Vậy được, cám ơn anh." Nhật Lâm cũng không khách sáo, đưa tay lật màn bọc cây đàn ra. Sau đó hắn ngồi lên ghế thử thử vài phím, tìm lại cảm giác.
Kiếp trước hắn có học đàn, trình độ cũng gần đạt tới chuyên nghiệp. Đây là cách hắn ứng phó với cơn đau và sự trầm cảm mà căn bệnh u·ng t·hư mang lại.
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của ngộ tính, Nhật Lâm đã tìm lại được cảm giác khi xưa. Ngồi thẳng người, tay hắn bắt đầu buông xuống những phím đầu tiên.
Kỳ thật nàng cũng rất bất ngờ. Nhật Lâm chưa từng thể hiện kỹ năng đánh đàn của hắn cho nàng nghe. Nhưng cũng chỉ là bất ngờ thế thôi, nàng không suy nghĩ nhiều. Đâu phải ai biết cái gì cũng phải phô bày ra hết đâu, Nhật Lâm có thứ nàng chưa biết cũng bình thường.
Lúc này, một chiếc xe chạy vào.
Nếu Nhật Lâm nhìn thấy người bước xuống xe, chắc chắn sẽ nhận ra đây là người quen, ba chị em Bích Ngọc.
Đồng thời ngay lúc này, một vài khách mời cũng từ trong nhà bước ra hóng gió, trong đó có cả chị em Thanh Vân Thanh Hà.
Tiếng đàn vang lên.
Đây là bản nhạc Nhật Lâm rất thích đàn ở kiếp trước, nhất là tại nơi kia. Mặc dù ý cảnh gốc không hoàn toàn trùng khớp, nhưng mỗi người cảm nhận khác nhau, hắn thấy phù hợp là được.
" Đây là…bài mới?"
" Ồ, thật êm tai. Tôi cũng là người thích nghe dương cầm, nhưng chưa bao giờ nghe được bài này. Đây là ai sáng tác?"
" Suỵt!!!"
Giai điệu của bài nhạc vang lên. Âm thanh du dương, réo rắt.
Nó gợi lên hình ảnh một ngọn đồi lộng gió, nơi không gian rộng lớn và thoáng đãng được bao trùm bởi sự tĩnh lặng. Tiếng gió thổi qua đồi gợi nhớ đến thời gian trôi qua, cùng với những ký ức từ xa xưa hiện về.
Nếu là trước đây, trình độ của Nhật Lâm chỉ tiếp cận chuyên nghiệp. Đàn hiểu hắn, nhưng hắn không hiểu đàn. Hắn đàn chỉ có hắn mới có thể "hiểu" mình muốn nói điều gì.
Nhưng bây giờ thì khác!
Tiếng đàn lúc này kết hợp với tâm cảnh của Nhật Lâm, đã đem giai điệu của bài nhạc nâng lên tầm cao mới, đem ý cảnh mà hắn muốn truyền tải đưa thẳng đến trong tâm của mọi người.
Mặc dù không phải ai cũng có thề đồng cảm hết, vì còn phụ thuộc vào từng trình độ, nhưng ít nhiều cũng sẽ cảm nhận được thứ mà Nhật Lâm từng cảm thấy khi xưa.
Còn đối với một vài người đặc biệt, đây chính là trực chiếu tâm linh.
Không biết từ lúc nào, gương mặt của Thùy Linh đã chứa đầy những giọt nước mắt. Nàng hiện tại đã có thể cảm nhận được nỗi thống khổ khi xưa của Nhật Lâm, đã không cần hắn nói.
Đó là sự thống khổ và đau đớn tột cùng!
Sau đó, là tuyệt vọng.
Cuối cùng, là giải thoát… trong cô độc và tĩnh lặng, chỉ có tuyết làm bạn.
Nước mắt Thanh Hà cũng đã rơi từ bao giờ. Nàng ôm lấy ngực, cảm thấy con tim mình như đang từng bước từng bước nứt ra. Nàng hiện tại chỉ muốn chạy lại ôm lấy người kia, xoa dịu sự thống khổ của hắn.
" Anh ấy rốt cuộc đã phải trải qua chuyện gì?"
Thanh Vân tinh thần chấn động, ngẩn người nhìn người con trai nàng căm ghét kia, trong lòng có chút khó tin.
" Người như hắn sao có thể… sao có thể đàn ra được ý cảnh này!!!"
Hiển nhiên Thanh Vân Thanh Hà cũng là người chơi đàn và hiểu đàn. Bởi vì mẹ các nàng chính là đại sư cấp dương cầm, đích thân chỉ dạy.
Bích Ngọc và chị em Tường Vi kinh ngạc nhìn Nhật Lâm, trong lòng có một cỗ nói không nên lời xúc động.
" Là anh ta!"
Bích Ngọc thì thầm:
" Nhìn hắn mới khoảng 22 mà thôi, không ngờ nhân sinh lại có thể khúc chiết như vậy."
Những người khác đa phần cũng có cảm nhận như vậy.
Một lát sau, Nhật Lâm dừng tay.
Nhạc đã xong!
Lúc này, ngay khi mọi người còn đang chìm đắm trong giai điệu khi nãy thì bỗng nhiên một âm thanh vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh:
" Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết bài này tên gì không?"
Nhật Lâm quay đầu, nhận ra là một thanh niên trạc cỡ tuổi mình liền mỉm cười đáp: