Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 86: Ngoại truyện 10



Dưới áp lực huyết thống, Phong Sở Du tất nhiên không làm mất mặt gia đình mình, cậu giữ chặt cánh tay Vưu Tốc, khiến kế hoạch trốn thoát của cô đành dang dở, bị ép quay lại bên giường bệnh.

“…Làm gì thế, tôi quên tắt gas, quay về tắt một chút không được à?”

Cô lý lẽ hùng hồn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Phong Sở Du, cố khơi dậy chút lòng tôn trọng thầy cô còn sót lại trong cậu.

Thiếu niên có chút bối rối, lực giữ cánh tay cô cũng lơi đi đôi chút, giọng ngập ngừng: “Hình như không hay cho lắm thì phải, anh họ này, cô Vưu muốn đi, em giữ lại làm gì?”

“Đừng quan tâm giữ lại để làm gì.” Tưởng Trì Kỳ nhếch môi, chậm rãi đáp, “Giữ lại đến khi dì của em tới, anh tặng em một chiếc xe.”

!!

Lần này không chỉ Phong Sở Du, ngay cả cảm xúc của Vưu Tốc cũng biến động rõ rệt. Cô gái mím môi, nhận thấy lực giữ trên cánh tay ngày càng mạnh, liền quay lại, giả vờ bình tĩnh nhìn Phong Sở Du, “Tôi tặng cậu hai chiếc, thả tôi ra đi.”

“Lừa đấy.”

Còn chưa để Phong Sở Du ngạc nhiên, người đàn ông trên giường bệnh đã lạnh lùng vạch trần: “Ý cô ấy là xe đồ chơi.”

“…”

Đáng ghét, sao anh lại biết chứ.

Lực kéo trên cánh tay không hề buông lơi, ánh mắt Phong Sở Du nhìn cô càng lúc càng sáng rỡ. Trong khi đó, dịch thuốc trong túi truyền lặng lẽ chảy qua ống dẫn. Vưu Tốc hít sâu một hơi, giận dữ lườm hai người trước mặt, rồi giận dữ…

Ngồi lại xuống ghế.

Khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ mệt mỏi, cúi đầu tiếp tục gọt táo, lưỡi dao sắc bén lia từng nhát mạnh bạo, ánh mắt đầy hậm hực. Nhưng rõ ràng cô đã nhượng bộ.

“Ngoan nào.”

Tưởng Trì Kỳ nở nụ cười nhạt nhẽo.

Lớp vỏ mỏng manh dần được bóc tách khỏi phần thịt táo giòn ngọt, hương thơm nhẹ lan tỏa trong không khí. Vưu Tốc nhớ đã tìm hiểu trước, biết rằng sau phẫu thuật nội soi, bệnh nhân phải kiêng ăn uống một thời gian. Nghĩ ngợi một chút, cô cắt quả táo thành hai nửa, không chấp chuyện cũ, đưa nửa quả cho Phong Sở Du.

“…Cầm lấy.”

Từ giọng nói có thể nghe ra cô vẫn chưa nguôi giận.

Di chứng của sự phẫn nộ bất lực.

Cậu thiếu niên cảm thấy hơi áy náy, nhận lấy miếng táo, cố tìm cách hợp lý hóa hành vi của mình: “Thật ra cô Vưu à, gặp dì nhỏ của em cũng là chuyện tốt. Dì em rất dễ chịu, em chắc chắn hai người sẽ rất hợp nhau.”

“…Im ngay, nói nữa tôi lấy lại miếng táo.”

Vưu Tốc bĩu môi, mặt lại sụ xuống.

Vấn đề không phải là có hợp hay không, mà là chắc chắn sẽ không thoải mái. Vưu Tốc thật sự không giỏi đối phó với những tình huống thế này. Ấn tượng của cô về mẹ Tưởng Trì Kỳ chỉ dừng lại ở lần sau kỳ nghỉ Quốc khánh, anh mang đồ ăn vặt về cho cô.

Trong số đó có một món bánh ngọt do chính tay mẹ anh làm. Chiếc hộp nhung mềm được cố định bằng một dụng cụ phụ trợ đặc biệt, mà đến giờ cô vẫn nhớ rõ…

… Là một sợi chỉ vàng.

Ánh mắt vô tình rơi xuống đầu gối, Vưu Tốc cúi đầu nhìn chiếc áo phao xám rộng thùng thình kiểu nam đang mặc trên người. Cô bỗng đứng dậy, giọng hơi ngập ngừng.

“Vừa mới yêu nhau mà em đã mặc đồ của anh rồi, liệu có hơi thất lễ không nhỉ?”

Nếu đã không tránh được việc gặp mặt, ít nhất cô cũng muốn cố gắng để lại ấn tượng đầu tiên tốt đẹp hơn.

Ánh mắt Vưu Tốc đảo quanh phòng một lượt… cuối cùng dừng lại trên người Phong Sở Du. Áo khoác của cậu ấy màu trắng, trông dịu dàng hơn hẳn.

“…Cô Vưu, cô định làm gì vậy?”

Tưởng Trì Kỳ nheo mắt, đưa tay đeo lại mặt nạ oxy.

“Em đang nghĩ…” Vưu Tốc hơi tránh ánh mắt anh.

“Không được!”

Vừa hiểu ra ý định của Vưu Tốc, Phong Sở Du lập tức kéo chặt cổ áo mình. Đừng nói chuyện này có được coi là thân mật hay không, chỉ cần dựa vào hiểu biết của cậu về tính nhỏ nhen của anh họ mình, nếu cô giáo Vưu thật sự cởi áo của anh họ để mặc áo của cậu, người gặp xui xẻo cuối cùng chắc chắn là cậu.

Chuyện của hai người thì tự giải quyết đi, được không?

“Cô Vưu, cô đừng căng thẳng quá,”

Thực ra ý định của Tưởng Trì Kỳ vốn là muốn nhìn cô luống cuống một chút để vui, nhưng khi thấy cô căng thẳng đến mức mất phương hướng, anh lại có chút không đành lòng.

“Mẹ anh không giống những phụ huynh mà em nghĩ đâu. Bà ấy…”

Khó mà diễn tả thành lời. Tưởng Trì Kỳ dừng lại, môi mím nhẹ, giọng nói thoáng chút trầm tư: “Lát nữa em sẽ biết thôi.”

Có cơ hội thì gặp một lần cũng không phải là chuyện quá mức. Dù anh không ngăn cản, Phong Sở Du mà lỡ tiết lộ, mẹ anh cũng sẽ lập tức muốn gặp Vưu Tốc.

… Không giống bình thường.

Lưng Vưu Tốc bất giác gục xuống, cô tất nhiên biết mẹ anh không phải người bình thường. Trong lòng cô rối bời, bất giác nhớ đến một câu tục ngữ, phồng má lẩm bẩm như đang nói với chính mình:

“Vịt xấu cũng phải ra mắt nhà chồng.”

Lông mày Tưởng Trì Kỳ hơi nhướng lên, khóe mắt thấp thoáng ý cười. Ngực anh khẽ rung, khiến vết thương vùng bụng ẩn ẩn đau, nhưng giọng nói vẫn lười biếng như cũ:

“Em xinh đẹp như vậy mà.”

“Cảm ơn lời khen anh.” Vưu Tốc không chút khách sáo, nhanh chóng nhận luôn lời khen ấy.

“…”

Tấm rèm cửa sạch sẽ khẽ đung đưa trong gió, phát ra tiếng sột soạt nhẹ nhàng. Vưu Tốc cụp mắt xuống, áp chế cơn xao động trong lòng. Cô xoa xoa khuôn mặt hơi cứng đờ của mình, quay lưng bước về góc phòng, âm thầm luyện tập nụ cười.

“Chào cô, cháu là Vưu Tốc.”

Có lẽ vì đã gọi điện trên đường đến, nên Ô Giản tới rất nhanh. Phong Sở Du đã chuẩn bị trước, ra ngoài tìm y tá để hỏi thăm kỹ về tình trạng bệnh, sau đó một lát quay lại báo cáo cho người dì khó chiều của mình.

Vưu Tốc trong tâm thế “thuyền hỏng thì thả trôi”, đành ôm tâm lý buông xuôi, thỉnh thoảng lại nghịch mấy quả trái cây trong giỏ.

“Tiểu Kỳ.”

Trong không gian yên tĩnh của phòng bệnh, giọng nói của một người phụ nữ lạ vang lên, đều đặn và đúng lúc. Dây thần kinh của Vưu Tốc ngay lập tức căng như dây đàn, cảm giác tê tê lan khắp cơ thể. Cô có chút không biết phải làm gì tiếp theo.

Tưởng Trì Kỳ bị gọi bằng tên thân mật nhưng không đáp, ngược lại anh khẽ nhếch môi, ánh mắt lập tức liếc sang Vưu Tốc.

Cô gái giống như học sinh bị gọi tên bất ngờ trong lớp, cuống cuồng đứng lên, bước nhanh về phía trước, lí nhí chào: “Cháu chào cô ạ…”

Người phụ nữ đẩy cửa bước vào, mặc chiếc đầm len màu be ôm sát dài tới mắt cá chân, bên ngoài khoác chiếc áo lông trắng nhàn nhạt, mái tóc uốn sóng nhẹ nhàng buông trên vai, đôi bốt da đen nhám tinh tế làm nổi bật sự sang trọng. Từng cử chỉ của bà đều toát lên vẻ sắc sảo.

Nhưng trên tay bà… lại ôm một bó hoa hồng đỏ rực?

Những cành hồng đỏ, gai đã được cắt sạch, được bó lại thành một bó hoa rực rỡ, từng đóa nở bung.

… Có cảm giác như “con trai tôi có thể đau ốm, nhưng sự lãng mạn thì không thể chết.”

Cô ơi, có phải cô đi nhầm cửa rồi không?

“Tiểu Tốc Tốc.” Ánh mắt Ô Giản quét một vòng quanh phòng bệnh, rồi khẽ nhếch môi cười, vòng tay qua vai Vưu Tốc, giọng nói mang theo chút đùa cợt, “Tiểu Kỳ nói với cô là cháu ở đây.”

Bất ngờ bị choàng vai, Vưu Tốc theo phản xạ co người lại, nhưng nụ cười đã luyện tập từ trước thì lập tức phát huy tác dụng. Cô cố gắng thể hiện sự ngoan ngoãn, vô hại: “Cháu chào cô ạ.”

“Ngoan quá.” Ô Giản khẽ cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì, đưa đến trước mặt cô, giọng điệu rất tự nhiên: “Gặp mặt lần đầu, quà ra mắt cho cháu này, Tiểu Tốc Tốc.”

Ô Giản vốn là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, nhưng tính cách lại không câu nệ tiểu tiết. Bà đặc biệt thích những thứ đáng yêu, từ người đến động vật. Trong căn biệt thự bà ở thường xuyên, có tới năm, sáu loài vật nuôi nhỏ mềm mại.

Điều tiếc nuối lớn nhất trong đời bà, có lẽ là không sinh được một cô con gái dễ thương.

Ba của Tưởng Trì Kỳ không muốn bà vất vả, nên đã ngăn không cho bà sinh thêm.

“Mẹ, mẹ làm cô ấy sợ rồi.”

Tưởng Trì Kỳ nhếch môi cười bất lực, “Con bảo mẹ đừng nhiệt tình quá mà.”

Hồi nhỏ, Tưởng Trì Kỳ gần như do bảo mẫu chăm sóc, nên thường trẻ em lớn lên trong môi trường như vậy sẽ không thân thiết với gia đình. Tính cách anh cũng hơi cứng nhắc, từng nổi loạn suốt hai năm trung học.

Nhưng sau đó anh dần nhận ra rằng ba mẹ anh dường như chẳng hề quan t@m đến sự nổi loạn của anh, lúc nào cũng ung dung, thái độ như thể “con trai tôi đỉnh nhất.” Thế là anh cũng thấy mệt, đành thuận theo không khí thoải mái đặc biệt của gia đình mình.

Cứ sống bừa vậy, dù sao cũng chỉ có một đời.

“Ôi, sợ gì chứ.” Ô Giản bông đùa, nhưng cũng nhẹ nhàng thả tay khỏi vai Vưu Tốc, “Cầm đi nào cô bé, gặp là phải nhận phong bao lì xì.”

Ánh mắt Vưu Tốc thoáng do dự, ngập ngừng nhìn Tưởng Trì Kỳ.

“Cầm đi.”

Người đàn ông thả một chữ, giọng lười biếng.

Nhưng Vưu Tốc vẫn thấy hơi khó xử. Dù gì cô và anh cũng chỉ là bạn trai bạn gái, còn chưa đến mức bàn chuyện cưới xin. Với độ dày của phong bao, cô có thể đoán chắc đây không phải số tiền nhỏ…

Khi cô còn đang lưỡng lự, Ô Giản đã trực tiếp nhét phong bao vào tay cô.

Người phụ nữ vuốt mái tóc mềm mại của cô với vẻ yêu chiều, quay lưng đi, kín đáo trao cho Tưởng Trì Kỳ một ánh mắt tán thưởng.

Bạn gái không tệ chút nào.

Tưởng Trì Kỳ hiểu rõ ý nghĩ trong mắt mẹ mình.

Anh nhếch môi, ánh cười ẩn chứa vài phần xấu xa, nhìn lại Vưu Tốc với giọng điệu cố tình trêu chọc: “Xinh chứ nhỉ?”

Như đang khoe mẽ.

Vưu Tốc lập tức đỏ bừng mặt, từ má lan đến tận vành tai.

Ô Giản đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chiều nay bà còn có cuộc họp qua video ở công ty. Trước khi rời đi, bà nhìn lướt qua chiếc áo phao xám đậm trên người Vưu Tốc, thậm chí còn nhíu mày, quay đầu nói với Tưởng Trì Kỳ một câu đầy châm chọc.

“Nuôi bạn gái kiểu gì mà nhìn chẳng ra gì thế?”

“…”

Cửa phòng khép lại, lúc này Vưu Tốc mới từ từ bình tĩnh lại.

Thật lòng mà nói… mẹ Tưởng Trì Kỳ không giống những gì cô tưởng tượng, nhưng khi liên hệ với tính cách của anh, tất cả dường như lại hợp lý.

Cô gái lặng lẽ ngồi trở lại ghế mềm, tư thế vẫn giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn, ánh mắt đen láy nhìn Tưởng Trì Kỳ mà không nói gì.

“Sợ rồi à?”

Anh mỉm cười nhàn nhạt.

“Cũng không hẳn…”

Phong bao lì xì trên bàn thấp trở nên nổi bật. Vưu Tốc do dự một lúc, cuối cùng quyết định mở ra.

Một xấp tiền mặt dày cộp được ép phẳng phiu, cầm trên tay mà nặng trĩu. Cô mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn xấp tiền.

“18.800 tệ, số tiền nhỏ thôi. Bà ấy bình thường không mang nhiều tiền mặt, bảo tài xế gom lại đấy. Lần sau sẽ đưa em nhiều hơn.” Tưởng Trì Kỳ sợ cô không hài lòng, giải thích thêm.

… Số tiền nhỏ?

Từ giờ phút này, cô tuyên bố chính thức ghen ghét nhà giàu!

Lần đầu tiên, cô gái với phẩm chất vừa ham tiền vừa mê trai tốt đẹp như Vưu Tốc cảm thấy tiền nóng tay. Cô cúi đầu trầm tư, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng:

“Tiền này em không thể nhận.” Vưu Tốc giải thích theo phong tục quê mình, “Bình thường chỉ khi nhà gái xác định sẽ gả cho nhà trai, mới nhận khoản tiền như thế này.”

Tiền gặp mặt thì tầm khoảng 1,000 tệ có thể nhận, nhưng khoản lớn thế này… lỡ sau này có chuyện gì ngoài ý muốn, nói sao cũng không rõ ràng được. Chỉ khi chắc chắn rồi mới nhận.

Tưởng Trì Kỳ nhìn cô một lúc, bỗng khẽ nhếch môi cười, “Có chút khó xử.”

“Hả?”

Lời anh nói không đầu không đuôi, Vưu Tốc theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn.

“Vừa mới mổ xong, anh quỳ không nổi.”

“Tức là…” Tưởng Trì Kỳ nhấn giọng, cố tình lặp lại từ “nhà gái” cô vừa nói với vẻ nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại lười nhác mà ôn hòa: “Nợ trước được không?”

Tim cô như ngừng đập trong một khoảnh khắc, lồ|\|g ngực đột nhiên trở nên náo loạn.

Làn gió lạnh thổi qua gương mặt anh, nét cười nhẹ trên môi anh đầy chân thành. Vưu Tốc rõ ràng thấy được chút nghiêm túc trong mắt anh.

Hình như… anh thật sự muốn cưới cô.

Có lẽ vì xấu hổ quá mức, cô nghe thấy mình buột miệng thốt ra một câu ngớ ngẩn:

“Không được, em không thích đàn ông không có ruột thừa.”

“…?”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.