Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 293: Thật ra rất hưởng thụ cảm giác được chở che này



Các thành viên trong gia đình Lưu Quân rất đơn giản, có vợ và một người con, thêm người mẹ già của Lưu Quân, gia đình bốn người sống chung với nhau. Sau khi Lưu Quân bất ngờ qua đời, vợ của Lưu Quân hận Trần Hồ vô cùng tận, nhưng vẫn buộc phải cúi đầu trước thực tại, sau khi cầm khoản tiền bồi thường đã đưa theo con và mẹ chồng chuyển đi nơi khác.

Quê cũ của Lưu Quân là một huyện nhỏ chưa quá hai trăm ngàn nhân khẩu, là một khu vực ba mặt giáp núi. Khi Lục Nam Thâm lái xe xuyên qua đường hầm dài, Hàng Tư nhìn trân trân hai hàng đèn đường hai bên vùn vụt lướt qua, ánh sáng ngọn đèn hắt lên cửa sổ ô tô tạo thành những quầng sáng chói mắt, cô nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Nó giống như một con đường đời dài đằng đẵng, lúc trước cô luôn mò mẫm trong bóng tối, bây giờ bên cạnh cô đã có Lục Nam Thâm, nó dường như ngập tràn những điều chưa biết, nhưng vẫn khiến cô hết sức an tâm.

Im lặng một lúc lâu, Hàng Tư lên tiếng, "Điền Đại Vũ thực sự chỉ là một người nông dân bình thường. Người tên Đoàn Ninh hai năm trước đã thay thế Điền Đại Vũ, lên thành phố làm công, biết lái xe, tuy trầm tính ít nói nhưng cũng biết không ít kỹ năng, chứng tỏ về bản chất khả năng sinh tồn ngoài xã hội của Đoàn Ninh không hề yếu, người như vậy sao lại không có một chút dấu vết tồn tại gì được chứ?"

Hai người họ dự định sẽ tìm hiểu rõ tất cả những người có dính líu tới vụ tai nạn nửa năm trước, thế nên Trần Diệp Châu cũng chia sẻ tình hình thực tế của Điền Đại Vũ cho Lục Nam Thâm. Điền Đại Vũ sinh ra và lớn lên trong một thôn làng trên núi cao, lần duy nhất dự định ra khỏi núi thì đã mất tích.

Khi ấy, Lục Nam Thâm lấy làm lạ, hỏi Trần Diệp Châu, "Cái chết của Điền Đại Vũ sẽ có ghi chép trong hệ thống, chẳng lẽ lại bị một người khác mạo danh hoàn toàn đến mức không điều tra ra được ư?"

Trần Diệp Châu nói, "Vấn đề nằm ở đây, có người nhìn thấy Điền Đại Vũ rơi xuống vực, nhưng nhà họ Điền không báo tử, cũng có nghĩa là về mặt pháp luật, Điền Đại Vũ chưa chết, vì vậy mới tiện cho kẻ khác mạo danh thân phận, hoạt động khắp nơi."

Cách giải thích này càng khiến người ta thấy lạ hơn, Lục Nam Thâm hỏi, "Có người nhìn thấy Điền Đại Vũ rơi xuống vực? Thế nhà họ Điền thì sao? Lâu nay họ không biết Điền Đại Vũ đã chết ư? Quan trọng hơn là, làm sao các anh dám khẳng định Điền Đại Vũ thực sự đã chết rồi?"

Trần Diệp Châu kể cho Lục Nam Thâm một chuyện: Khi họ tới điều tra thì phát hiện người nhà họ Điền không hề thừa nhận Điền Đại Vũ đã chết nhưng có người dân trong thôn nhìn thấy Điền Đại Vũ rơi xuống vực, cũng phát hiện nhà họ Điền đêm hôm lén lút an táng cho Điền Đại Vũ.

Có điều, người nhà họ Điền sống chết không thừa nhận tất cả những chuyện này, còn chửi bới cảnh sát đang trù ẻo nhà họ. Trần Diệp Châu nói, "Tới lúc đó, chúng ta sẽ tập hợp tại thôn nhà họ Điền."

Tuy nói là lập án nhưng muốn đào mộ lấy ADN giám định không phải chuyện dễ dàng gì. Lần trước Trần Diệp Châu chuẩn bị chưa chu đáo, lần này anh ta định thử lại, tốt nhất có thể phối hợp với cảnh sát địa phương nhờ giúp đỡ.

"Không thể nào cách ly hoàn toàn với đời, chỉ có một tình huống." Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào đường hầm sâu hút không thấy điểm đích, cất giọng trầm trầm.

Hàng Tư hơi choáng váng vì ánh sáng trước mắt, đầu óc nhất thời chưa kịp suy nghĩ gì, rất lâu sau mới phản ứng lại, lập tức ngồi thẳng dậy.

Phản ứng đột ngột ấy của cô khiến Lục Nam Thâm giật thót, ban nãy thấy cô im lặng, anh còn tưởng cô không muốn nói về chủ đề này. Anh thầm cân nhắc tới lời khuyên chân thành của Niên Bách Tiêu.

Trước khi lên đường, Niên Bách Tiêu đã khoác vai anh và nói, "Hai người sẽ phải ở bên ngoài khá nhiều ngày, đây chính là thời điểm tốt để nuôi dưỡng tình cảm. Nhưng cậu cũng phải kiểm soát tốt bản thân mình, đừng có để Kiều Uyên xổng ra ngoài."

Lục Nam Thâm nhướng mày nhìn anh ấy, "Kiểm soát?"

Niên Bách Tiêu cười sảng khoái, "Dã tâm lang sói của cậu với Hàng Tư sắp không giấu được rồi."

Nghĩ tới đây, Lục Nam Thâm thầm nhủ một câu trong lòng: Đều ở cái tuổi ngông cuồng, bất chấp, có dã tâm lang sói với cô ấy chẳng phải là quá bình thường sao?

Đằng nào thì con cái... nhà họ Lục luôn dùng các thủ đoạn không quá quang minh chính đại để giật người thương, về điểm này, anh cả Lục Đông Thâm chính là người không làm gương.

Hàng Tư không biết Lục Nam Thâm đang nghĩ gì, sau khi ngồi thẳng dậy, não bộ của cô cũng hoạt động trở lại. "Ý của anh là, không phải là không có hoạt động xã hội nào mà là mọi dấu vết liên quan đến anh ta đều đã bị ai đó xóa sạch?"

"Bản thân anh ta có thể cũng hoạt động tương đối ít, thế nên việc xóa dấu vết không tốn quá nhiều công sức, cho đến hai năm trước khi anh ta quyết định thay thế thân phận của Điền Đại Vũ, có thể là vì phương thức xóa dấu vết quá phức tạp và không an toàn." Lục Nam Thâm đưa ra giả thuyết táo bạo.

Nhưng Hàng Tư lại cảm thấy giả thuyết này rất gần với sự thật, bằng không thật sự khó để giải thích việc một người đang sống sờ sờ lại không tra ra được bất cứ thông tin nào? "Có thể sống với thân phận của Điền Đại Vũ, phải chăng chứng tỏ anh ta có chút liên quan đến Điền Đại Vũ? Đâu thể tìm đại một thân phận để thay thế?"

"Nhà họ Điền rất né tránh, lấp lửng khi đối mặt với việc điều tra của cảnh sát, việc này vốn đã khiến người ta cảm thấy kỳ lạ." Lục Nam Thâm suy nghĩ, rồi nói, "Không sao cả, đằng nào chúng ta cũng đang ở trên đường rồi, từ từ điều tra. Bịt chặt mắt lại."

Hàng Tư đang mải nghe, nghe được câu cuối cùng rõ ràng đang sững lại giây lát, đúng vào lúc này Lục Nam Thâm đưa một tay qua che đôi mắt cô lại. Bấy giờ cô mới hiểu ý ban nãy của anh. Có chút ánh sáng lọt qua kẽ tay anh, gương mặt to bằng bàn tay của cô phản chiếu trong quầng sáng.

"Quen chưa?" Lục Nam Thâm hỏi khẽ.

Hàng Tư "ừm" một tiếng, gật đầu, vẫn còn đang ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng qua từng cử chỉ của anh, thanh mát nhẹ nhàng, khiến tâm tình người ta dễ chịu như gặp một dòng suối mát giữa núi rừng.

Ra khỏi đường hầm, phía trước càng lúc càng hoang vu. Lục Nam Thâm liếc nhìn cô, thấy cô vẫn có vẻ ngơ ngẩn, bèn cười hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì? Hàng Tư lắc đầu nói không có gì, chỉ tại đi quá lâu trong bóng tối, bỗng dưng gặp ánh mặt trời, cô vẫn chưa quen. Nhưng thực ra còn có một nguyên nhân nữa, cô cảm thấy vừa rồi mình được chở che.

Điều Hàng Tư không nói ra là kỳ thực cô rất hưởng thụ cảm giác được chở che này.

"Hàng Hàng." Lục Nam Thâm khẽ gọi cô, "Tôi phải nói với em một chuyện nghiêm túc."

Hàng Tư nghe vậy bèn ngồi nghiêm chỉnh lại, "Ừm, anh nói đi."

"Tôi đói rồi."

Hàng Tư: ... Rất lâu sau cô mới "Á" một tiếng, đây là việc nghiêm túc hả? "Thế... Tôi thấy gần đây có trạm dừng nghỉ, vào đó ăn chút gì."

"Chẳng phải đã mua bánh mỳ trước khi lên xe sao? Tôi ăn ít bánh mỳ là được rồi."

Hàng Tư nghe xong, cảm thấy cũng khá chiều dễ, bèn quay người lục tìm bánh mỳ trong túi. Là một túi bánh mỳ kiểu cũ rất to. Cô xé dọc theo đường răng cưa, mùi thơm lập tức lan tỏa. Cô lấy một nửa to đưa qua trước mặt anh, không ngờ anh không chìa tay đón mà ghé sát mặt lại, há miệng nhưng không với tới bánh mỳ.

"Tôi không tiện ăn, em đút cho tôi đi." Lục Nam Thâm hết sức tự nhiên.

Hàng Tư "ồ" một tiếng, ngẫm nghĩ rồi rút tờ khăn ướt ra, lau sạch tay, xé một miếng nhỏ đưa tới bên môi anh. Anh hơi nghiêng mặt qua, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Anh há miệng, ngậm lấy cả miếng bánh mỳ đồng thời còn cắn khẽ vào ngón tay cô.

Cô chợt cảm giác có một dòng điện từ đầu ngón tay xông thẳng vào tận trái tim, bả vai cũng chợt rung rinh. Còn kẻ đầu sỏ kia thì vẫn nhai bánh mỳ, điềm nhiên như chưa có gì xảy ra, ăn xong lại há miệng về phía cô.

Hàng Tư nghĩ anh cố tình nhưng không tìm được chứng cứ chứng minh.

Có điều, từ góc độ này của cô nhìn góc nghiêng của anh, khuôn cằm ấy thực sự vô cùng gợi cảm.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.