Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 289: Có phải giết người để trả thù không?



Đoạn camera này trông có vẻ không có gì đặc biệt, chỉ là một vụ tai nạn giao thông tuy tàn ác nhưng hết sức bình thường. Bình thường, vì đây chỉ là một vụ thảm án do không tuân thủ quy tắc giao thông gây ra. Tàn ác bắt nguồn từ hành động tiếp tục đạp ga sau cùng của người lái xe ô tô.

Niên Bách Tiêu bàng hoàng, chỉ vào màn hình đang được tạm dừng lại, "Đã đụng phải người rồi sao vẫn còn lái tiếp? Có phải giết người để trả thù không?"

"Trước đó hai người họ không có bất kỳ mối liên hệ nào, chúng tôi đã điều tra rồi, họ không quen biết." Trần Diệp Châu nói.

"Đề phòng hậu họa." Hàng Tư bất thình lình lên tiếng, "Đụng người ta bị thương sẽ phải bồi thường, phải chi trả toàn bộ chi phí chữa trị, đó là một sự giày vò lâu dài. Nhưng đâm chết người thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần trả một khoản tiền một lần duy nhất là được."

Niên Bách Tiêu hiểu logic này, nhưng với tư cách là người quanh năm tiếp xúc với ô tô, anh ấy không thể đồng tình với quan điểm này. Một khi có lòng lăn bánh đè chết người, sau này lái xe sẽ luôn mang tâm lý ám ảnh đó.

Trần Diệp Châu nói, "Đúng là sẽ tồn tại khả năng như cô nói, nhưng chủ xe gây tai nạn sống chết không chịu thừa nhận là mình cố tình."

Phương Sênh lạnh lùng hừ một tiếng, "Chắc chắn là không thể thừa nhận rồi, một khi thừa nhận sẽ thành tội giết người còn gì."

Vào những lúc như thế, ai cũng sẽ nói rằng trong lúc cấp bách, mình đã nhầm lẫn chân phanh thành chân ga chăng.

Vấn đề bây giờ là, người nhà của Lưu Quân lựa chọn đền tiền và hòa giải, chuyện này kết thúc tại đây.

Lục Nam Thâm từ đầu tới giờ chưa nói năng gì, nếu nói anh ngồi quan sát đoạn camera thì thà nói rằng anh đang trầm tư suy ngẫm. Có điều, Hàng Tư cảm thấy, anh đang tập trung toàn bộ tinh thần để lắng nghe, nhưng mà, nghe cái gì nhỉ? Đoạn camera đã được xử lý tới lần thứ hai, có thể rất nhiều âm thanh đã bị mất rồi.

Anh xem đi xem lại đoạn camera tới ba lần rồi mới hỏi Trần Diệp Châu, "Khi ấy, tài xế gây tai nạn đã nói thế nào?"

Trần Diệp Châu trả lời, "Tài xế gây tai nạn nói khi đó anh ta đạp chân phanh, một mực khăng khăng mình đã đạp phanh, nhưng khi đạp xuống thì lại thành chân ga, anh ta nói lúc đó quá căng thẳng."

Hàng Tư hỏi Lục Nam Thâm, "Có chỗ nào đáng ngờ ư?"

Lục Nam Thâm lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi Hàng Tư, "Em có cảm thấy chỗ nào bất thường không?"

Hàng Tư cũng lắc đầu. Cô ngồi ngay bên cạnh Lục Nam Thâm. Trong lúc anh nghe âm thanh, cô cũng cố gắng cảm nhận những điểm khác thường của đoạn camera, nhưng hiện trường cách ống kính một khoảng nhất định, dù là chất lượng hình ảnh hay âm thanh của đoạn clip đều chỉ đến thế, cô không cảm nhận được gì.

Nạn nhân đi xe điện, không có hướng để thu thập chứng cứ, nhưng mà...

"Có thể liên lạc với tài xế gây tai nạn không?" Lục Nam Thâm hỏi.

Trần Diệp Châu là một người làm việc rất chu đáo, chuyện mà Lục Nam Thâm hỏi, anh ta đã xử lý từ trước rồi. "Có thể, sau chuyện đó, anh ta đã chuyển tới một thành phố khác. Dạo trước, chúng tôi có liên lạc với anh ta, hỏi lại tình hình hiện trường vụ tai nạn, anh ta vẫn nói không sai khác quá nhiều so với khẩu cung ngày trước."

Đối phương rất bài xích, cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới chịu mở lời kể lại chuyện năm xưa. Trần Diệp Châu lấy làm lạ khi Lục Nam Thâm hỏi như vậy, "Không lẽ cậu định đích thân tới gặp người đó?"

"Gặp người và xem cả xe." Lục Nam Thâm nói một câu.

Sau khi Trần Diệp Châu đi khỏi, Hàng Tư hỏi Lục Nam Thâm, "Nếu vụ tai nạn này thật sự có liên quan tới Điền Đại Vũ thì chí ít hắn ta cũng nên có mặt tại hiện trường chứ? Hay anh nghi ngờ hắn ta giở lại mánh cũ?"

Lục Nam Thâm nghịch cây đàn Hàng Tư hay dùng để tập luyện trong tay, vừa ngẫm nghĩ vừa giúp cô chỉnh lại dây đàn. "Dù là hai năm trước hay hai năm sau, hung thủ đều lợi dụng âm thanh để gây án. Có vẻ như hắn cực kỳ cố chấp với việc này, thế nên tôi tin rằng, nếu hung thủ chính là Điền Đại Vũ, hắn muốn giết người diệt khẩu thì ắt cũng sẽ dùng cách thức tương tự, mà hắn rất có thể đã đứng quanh đó."

***

Tài xế gây tai nạn tên Trần Hồ, sau khi đền bù cho cả gia đình Lưu Quân, anh ta sống chẳng ra sao. Trước đây anh ta làm việc trong một công xưởng lớn, cả lương lậu và đãi ngộ đều không chê vào đâu được, cũng là một người rất có lòng cầu tiến, cũng đã làm tới vị trí trưởng bộ phận ở công ty.

Giống như Trần Diệp Châu đã nói, Trần Hồ đâm chết người, không thể ở lại công ty được nữa, cũng gần như khuynh gia bại sản, kể cả tiền dự định dùng để tổ chức đám cưới cũng bị mang ra dùng cạn. Sau khi biết chuyện này, vợ chưa cưới của anh ta bỏ đi không buồn quay đầu lại. Trần Hồ cũng không trở về quê cũ mà chuyển qua một thành phố gần đó, không còn liên lạc mấy với người nhà.

Một vụ tai nạn, người thì mất mạng, kẻ thì mất cả tương lai.

Lục Nam Thâm và Hàng Tư tìm tới Trần Hồ dựa vào địa chỉ mà Trần Diệp Châu cung cấp. Anh ta thuê một gian nhà làm văn phòng, nhận một số job edit video quảng cáo để kiếm chút tiền lặt vặt, tự nuôi sống bản thân, bình thường ăn uống ngủ nghỉ ngay tại văn phòng.

Nếu tới đây, nói thẳng mục đích của mình, chắc chắn sẽ bị từ chối, ngay cả một cảnh sát như Trần Diệp Châu, anh ta còn chẳng nể mặt. Bởi vậy, hai người họ đóng vai khách hàng tìm tới văn phòng. Khi mở cửa cho họ, gương mặt Trần Hồ đầy vẻ hồ nghi và đánh giá.

Theo các tư liệu mà cảnh sát cung cấp, Trần Hồ năm nay ba mươi tuổi, trước vụ tai nạn cuộc đời phơi phới, sau vụ tai nạn như trở thành một cái cây khô cằn, giống như dáng vẻ mà Lục Nam Thâm và Hàng Tư nhìn thấy lúc này.

Chưa đến mức đầu tóc bẩn thỉu nhưng cũng rối bung rối bét, râu ria xồm xoàm, bộ đồ ngủ màu xanh kẻ caro nhăn nhúm. Anh ta khoác một chiếc áo gile đen bằng lông vũ, có mấy sợi lông trắng đã lòi cả ra ngoài.

Quả thực khó để liên hệ người đàn ông trước mặt với người đàn ông bừng bừng khí thế trên bức ảnh trước đó, đặc điểm duy nhất để chứng minh trước kia anh ta cũng là một người tao nhã, từ tốn chính là cặp kính gọng vàng anh ta đeo.

Sau khi mở cửa ra, Trần Hồ không lập tức mời họ vào mà liên tục quan sát họ. Hàng Tư ngửi thấy một mùi chua thối từ trong phòng phả ra.

"Hai người không phải khách hàng phải không." Trần Hồ nhận ra ngay lập tức, tuy lôi thôi nhưng đôi mắt đằng sau cặp kính cực kỳ sắc bén.

Lục Nam Thâm không trả lời thẳng thắn mà hỏi, "Làm sao anh nhìn ra điều đó?"

"Làm nghề của chúng tôi, nếu có thể liên lạc qua mạng, chẳng ai hơi đâu mất công gặp mặt trực tiếp, mà cho dù có muốn gặp mặt, họ sẽ hẹn ra quán café chứ không ai tới nhà." Trần Hồ vẫn một tay chống lên chặn cửa, xem ra anh ta là một người vô cùng cảnh giác.

"Nếu sau này sẽ là đối tác, tới nhà há chẳng phải càng tăng thêm tình cảm ư?" Lục Nam Thâm rất bình tĩnh. Hàng Tư cảm thấy anh bình tĩnh tới mức có thể khiến đối phương muốn đấm vỡ mặt anh.

"Đằng nào cũng tới đây rồi, không mời chúng tôi vào ư?"

Trần Hồ nhíu mày, "Hai người rốt cuộc là ai?"

"Người sẽ mang tiền tới cho anh." Lục Nam Thâm nhìn anh ta, rồi thản nhiên bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa, còn là người có thể trả lại cho anh sự trong sạch."

Nghe nửa câu đầu Trần Hồ chưa có phản ứng gì, nhưng chợt sững người khi nghe nửa câu cuối, một lúc lâu sau, "... Thế là ý gì?"

Lục Nam Thâm ra hiệu nhẹ bằng ánh mắt. Trần Hồ ngập ngừng giây lát rồi khẽ nghiêng người.

Một gian phòng không lớn, nhìn sơ qua là thấy toàn bộ bố cục và đồ đạc trong nhà, thật ra cũng chẳng có mấy đồ đạc. Lối vào là một cánh cửa hẹp ngang, ngay cạnh cửa ra vào là nhà vệ sinh, bên cạnh nhà vệ sinh là một nhà bếp thông kiểu đơn giản, vẫn còn một chiếc nồi xiêu vẹo đang được đặt trên bếp, trong nồi còn thứ gì đó chưa ăn hết, trông giống như mỳ.

Hàng Tư cũng tò mò liếc khẽ vào trong và tìm ra nơi xuất phát của thứ mùi chua thối kia. Chẳng biết chỗ mỳ ấy đã để đó bao lâu rồi, bên trên đã bị phủ một tầng mốc xanh.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.