Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 280: Thảm quá rồi, không dám nhìn thẳng



Hàng Tư nhạy bén là thế, sao không lập tức nhìn rõ ý đồ của Trác Tiêu?

Nhân lúc Phương Sênh còn chưa ra ngoài, Hàng Tư khẩn trương ra hiệu bằng ánh mắt cho Lục Nam Thâm. Lục Nam Thâm hiểu ý cô, sắc mặt lộ chút khó xử, lập tức bị Hàng Tư trừng mắt.

Lục Nam Thâm hết cách, đành buông một tiếng thở dài, tiến lên trước, bỏ bàn tay đút trong túi ra, khoát khoát về phía Trác Tiêu, "Chỗ này không cho đỗ xe mô tô, cậu đi ra ngoài đi."

Trác Tiêu không nhúc nhích, cười nói, "Được lái xe mà lại không cho đỗ mô tô ư?"

"Ở đây toàn là xe riêng của nhà, đỗ thẳng xuống hầm luôn, đây là đường cho xe không động cơ, người xe tách biệt, biết chưa?" Lục Nam Thâm nói một cách nghiêm túc, vừa nói vừa đuổi anh ta ra ngoài, "Mau đi đi."

Trác Tiêu còn d.ạng chân ngồi lên xe, một chân chống xuống đất, "Tôi đón được Phương Sênh sẽ đi ngay."

Lục Nam Thâm tự than thở mình đúng là một kẻ oan uổng, một bên là bạn gái, một bên là anh em thân thiết. Hôm nay mà anh không giải quyết ổn thỏa chuyện này, nghĩ cũng đủ biết hậu quả ra sao.

"Mới có mấy giờ? Phương Sênh còn chưa ăn sáng nữa. Cậu muốn đợi thì ra khu vực bên ngoài biệt thự mà đợi, đi đi." Thái độ của Lục Nam Thâm rất cứng rắn.

Trác Tiêu không gấp gáp, cũng không bực dọc, tươi cười nhìn Lục Nam Thâm, "Lo lắng thay cho Niên Bách Tiêu à? Vậy thì cậu cũng phải xem anh ta có muốn không chứ? Chính anh ta đã nói rõ ràng với mọi người rằng anh ta và Phương Sênh chỉ là anh em, tôi theo đuổi Phương Sênh có vấn đề gì?"

Lục Nam Thâm nghĩ bụng: Đúng là không có vấn đề gì, mình mà là Trác Tiêu, mình cũng sẽ theo đuổi. Ai bảo Niên Bách Tiêu ăn nói nghe muốn đấm? Nhưng quan trọng là chẳng phải tôi đang cần lấp hố hộ tên Niên Bách Tiêu đó sao.

Anh không nói nhiều lời thừa thãi với Trác Tiêu nữa, ngữ khí trở nên lạnh lùng, "Bảo cậu đi thì cậu đi đi, nói nhiều lời như vậy làm gì?"

Trác Tiêu cười khẩy, "Cậu chủ Lục, đây không phải nhà họ Lục, cũng không phải ai cũng sợ cái thân phận cậu chủ Lục Môn của cậu. Muốn bắt tôi đi? Được thôi, có bản lĩnh thì quăng tôi ra ngoài đi."

Lúc nói câu này, anh ta còn quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy chế giễu.

Ngoài đôi tai nhạy bén ra, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ là một tay công tử bột thôi mà.

Lục Nam Thâm cụp mắt, cười khẽ một tiếng, nghĩ bụng: Tôi muốn đánh nhau với người ta, nhưng tôi không muốn ăn đòn cũng không muốn bị thương, mấy người xem xét giải quyết đi.

"Sao hả? Không dám à?" Trác Tiêu khích bác, "Tôi còn tưởng cậu đi theo Niên Bách Tiêu gan to lên rồi chứ, xem ra cũng chỉ đến vậy mà thôi. Lục Nam Thâm, tôi thật sự không hiểu, Niên Bách Tiêu rốt cuộc có sức hấp dẫn gì để khiến cậu tới G4 giúp anh ta?"

Nói rồi, anh ta giơ tay đẩy Lục Nam Thâm.

Nhưng đầu ngón tay còn chưa động vào được áo sơ mi của Lục Nam Thâm, cổ tay đã bị Lục Nam Thâm khống chế, ngay sau đó, Trác Tiêu bị anh quăng mạnh xuống xe, ra tay vừa nhanh vừa mạnh. Trác Tiêu xoay tròn một vòng trong không trung, còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị ai đó túm chặt lấy cổ, cực kỳ mạnh tay, cứ thế ngang nhiên nhấc anh ta lên. Khi Trác Tiêu hoàn hồn lại, bắt đầu giãy giụa, anh ta đã bị một nguồn sức mạnh quăng mạnh ra ngoài.

Thực sự là ném anh ta ra ngoài.

Chân của Trác Tiêu đụng vào bồn hoa, anh ta đau đớn kêu gào.

Lục Nam Thâm thong dong đi tới, ngồi thấp xuống, quan sát Trác Tiêu rồi chép miệng hai cái, "Thật là thảm hại, không nỡ nhìn luôn."

Trác Tiêu vừa ôm chân vừa nhìn Lục Nam Thâm chòng chọc, trong ánh mắt chỉ toàn là sự khó tin. Chẳng phải là một cậu chủ con nhà giàu sức trói gà không chặt ư? Sao tay lại khỏe dữ vậy?

Lục Nam Thâm đặt tay lên đùi Trác Tiêu. Trác Tiêu vừa định né thì Lục Nam Thâm đã hờ hững lên tiếng, "Ngồi yên."

Trác Tiêu không dám động đậy nữa.

Lục Nam Thâm sờ lên chân anh ta, thấy anh ta nhe răng nhếch miệng, anh bèn nói, "Vết thương ngoài da thôi, chưa chạm vào xương."

Trác Tiêu ngồi đó ôm chân không nói một lời, cứ nhìn Lục Nam Thâm chằm chằm.

Gương mặt trước mắt đây rõ ràng là trong sáng, vô tội, nhưng ban nãy khoảnh khắc bị ném đi, anh ta nhìn rất rõ, sắc mặt Lục Nam Thâm nghiêm lại, đáy mắt tối sầm xuống, hoàn toàn một trời một vực với thần sắc ngay lúc này.

Trác Tiêu thầm nghĩ: Mình nhìn nhầm ư? Nhưng anh ta cũng rất chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, ban nãy hoàn toàn giống như hai người khác nhau vậy.

"Thế nên, đi ngay đi." Lục Nam Thâm khẽ mỉm cười, đứng dậy, nói nhẹ tênh, "Tôi không phải là người giỏi chịu kích động, kẻ nào kích động tôi kẻ đó xui xẻo."

Trác Tiêu bặm môi nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.

Ngược lại, Niên Bách Tiêu đi ra khỏi cửa, nhìn thấy cảnh ấy bèn sửng sốt, "Chuyện gì thế này?"

Không cần quay đầu lại, Lục Nam Thâm cũng đoán được vẻ cố nhịn cười của Niên Bách Tiêu.

Niên Bách Tiêu nhanh chóng tiến tới, ngữ khí vẫn đầy sự ngỡ ngàng, "Đây chẳng phải là Trác Tiêu sao? Sao lại ngã thế này? Mau đứng dậy đi." Dứt lời, anh ấy tiến lên tóm lấy Trác Tiêu.

Tuy chân của Trác Tiêu chưa gãy, nhưng sau cú va chạm vừa rồi vẫn còn rất đau, không thể tránh khỏi bị bầm dập, bị Niên Bách Tiêu tóm thêm lần nữa, anh ta lại đau thốn người.

Nhưng lần này Trác Tiêu nhịn lại, không kêu la, vì Phương Sênh đang đứng ngay cạnh Niên Bách Tiêu.

Trác Tiêu lập tức hất tay Niên Bách Tiêu ra, nhìn về phía Phương Sênh, "Anh tới để..."

"Cậu tới đón tôi về đội xe đúng không? Cậu cũng khách sáo quá rồi, vả lại đâu có cần tới sớm như vậy, chỉ cần buổi chiều kịp tới trường đúng giờ vào lớp là được." Niên Bách Tiêu nói đầy cởi mở.

Trác Tiêu sững sờ nhìn Niên Bách Tiêu. Còn liêm sỉ không vậy?

"Ai nói tôi tới để..."

"Sao cậu lại bất cẩn thế này? Chân bị thương rồi ư? Cậu là tay đua, chân bị thương không phải chuyện vừa đâu! Bỏ đi, để tôi lái mô tô cho, đưa cậu về đội xe xem thế nào." Nói rồi, Niên Bách Tiêu túm lấy anh ta, kéo về phía chiếc mô tô, vừa đi vừa nói, "Thật ngại quá, để cậu tới đón tôi, lại còn bị thương..."

Phương Sênh nheo mắt quan sát tất cả mọi chuyện nhưng không nói gì.

Hàng Tư nhịn cười, ngước mắt nhìn Lục Nam Thâm, "Anh ra tay tàn nhẫn thật đấy, không sợ làm anh ta gãy xương, khỏi tham gia giải đấu sao?"

Lục Nam Thâm vốn định chối bỏ, nói rằng đây là kiệt tác của Trần Lẫm, nhưng sau đó lại thấy không ổn, nhắc tới Trần Lẫm là cô lại nhớ tới Kiều Uyên.

Anh nói, "Tôi tự biết chừng mực."

Bên kia, Trác Tiêu đã bị Niên Bách Tiêu lôi kéo ngồi lên xe mô tô. Đừng nghĩ nền tảng tiếng Trung của Niên Bách Tiêu không ổn, điều đó không có nghĩa là khả năng ăn nói của anh ấy kém cỏi. Chỉ cần Trác Tiêu mở miệng, anh ấy lập tức ngắt ngang, "Được, tôi biết rồi, tôi biết rồi."

Kết quả, Trác Tiêu cứ thế bị ấn ngồi lên ghế sau, Niên Bách Tiêu đội mũ bảo hiểm lên đầu, còn Trác Tiêu thì đội chiếc mũ của nữ đã chuẩn bị cho Phương Sênh từ sáng sớm.

Màu hồng, trên đầu còn có một đôi cánh mỗi khi có gió thổi tới sẽ bay bay.

Niên Bách Tiêu phóng khoáng khoát tay với Lục Nam Thâm và mọi người, "Tôi té trước đây, đồng đội thân yêu của tôi bị thương ở chân rồi!"

Không cần nói cũng biết Trác Tiêu nổi điên đến mức nào. Lúc này anh ta cũng không thể bất chấp kéo Phương Sênh qua, đưa cô ấy tới trường. Chân anh ta đúng là đang rất đau, bản thân anh ta biết mình vẫn có thể lái được mô tô, nhưng Phương Sênh rất có thể sẽ hiểu lầm.

Phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tức hơn cả vẫn là Lục Nam Thâm, khi quay về phía này vẫy tay tạm biệt, anh còn tỏ thái độ vờ vịt, "Mau đưa đồng đội của cậu đi khám đi, đừng làm ảnh hưởng tới giải đua."

Ác độc.

Họ trở về trường bằng xe của Lục Nam Thâm.

Hàng Tư và Phương Sênh ngồi hàng ghế sau. Hàng Tư thẳng thắn thừa nhận với Phương Sênh: Dằn mặt Trác Tiêu là chủ ý của mình, cậu đừng trách Niên Bách Tiêu.

Phương Sênh còn chưa kịp lên tiếng, Lục Nam Thâm đã chậm rãi mở lời, "Không liên quan tới Hàng Hàng, người là do tôi đấm. Tôi và Niên Bách Tiêu là anh em bạn bè, cậu ấy bị người ta giật mất người yêu, tôi cũng phải thể hiện thái độ một chút chứ?"

Phương Sênh thấy họ kẻ tung người hứng, chỉ cười khẩy chứ không nói gì. Bắt gặp nụ cười ấy, Hàng Tư càng không an tâm, vừa định hỏi xem cô ấy nghĩ như thế nào thì di động của Lục Nam Thâm đổ chuông.

Là Trần Diệp Châu gọi điện thoại tới. Nghe được vài giây, Lục Nam Thâm rõ ràng đã sững người, "Gì cơ?"


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.