Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 211: Hình như anh ấy đã... nhìn thấy Trần Lẫm



Mỗi người một bên ống chân, Niên Bách Tiêu có cảm giác đai lưng sắp bung gãy tới nơi. Anh ấy ra sức hét: "Chân! Kéo chân đi! Quân sắp rớt rồi!"

... Anh ấy thật sự cảm nhận được đai quần bung ra.

Cũng may Hàng Tư và Phương Sênh tương đối nhanh nhẹn, cả hai phối hợp cũng rất nhịp nhàng, lần tay lên chân của Niên Bách Tiêu để ôm chặt lấy chân anh ấy. Niên Bách Tiêu hét vào trong hố tuyết: "Nắm chặt tay tôi."

Hố tuyết sâu, đây cũng là nguyên nhân có thể bắt được muông thú, còn trước đó để xuống được hố tuyết, Lục Nam Thâm phải lợi dụng dây thừng. Trước mắt, cả người Lục Nam Thâm đang lơ lửng trên không, gió lạnh lùa vào trong hố tuyết, cuộn tròn thành lốc, vang lên những âm thanh tru tréo, rít gào như tiếng ma quỷ hờn khóc.

Lục Nam Thâm níu chặt tay Niên Bách Tiêu, tay kia của Niên Bách Tiêu cũng theo đà nắm chặt tay anh, mượn sức kéo ở phía sau để lôi dần Lục Nam Thâm lên, vừa lôi anh ấy vừa gào: "Lục Nam Thâm! Vì cậu tôi không sợ rơi quần, cậu nắm chắc vào cho tiểu gia!"

Lục Nam Thâm đung đưa không có điểm tựa để lấy sức, đành dựa vào lực cánh tay của Niên Bách Tiêu để dịch lên từng chút, từng chút một. Anh ngẩng đầu nhìn lên Niên Bách Tiêu, chân thành nhắc nhở: "Cậu vẫn nên chú ý tới cái quần của mình một chút."

Lúc này, Niên Bách Tiêu làm gì còn tâm sức phân tích câu nói ấy? Sau khi liều mình gồng sức, cuối cùng anh ấy cũng kéo được Lục Nam Thâm lên. Phương Sênh và Hàng Tư cũng mệt đến thở không ra hơi, lúc trước khi phải đối phó với thú mặt người, thể lực cũng đã tiêu hao không ít.

Cả bốn con thú đó đều đã rơi xuống hố tuyết, bị cắm lên cọc nhọn, có hai con không nhúc nhích gì nữa, là hai con lần lượt bị Lục Nam Thâm dùng dao xiên qua bụng và bị Phương Sênh chém vào đuôi. Còn hai con kia vẫn thoi thóp hơi tàn, một trong hai còn đang liều mình giãy giụa, nhưng cơn đau dữ dội khiến chúng phát ra tiếng kêu điên cuồng.

Lục Nam Thâm nằm vật ra đất thở hổn hển. Niên Bách Tiêu, Phương Sênh và Hàng Tư đều ngồi bệt ra đó, nhìn nhau há mồm thở. Chẳng ai nói với ai câu nào tựa như cả bốn vừa trải qua một kiếp nạn vậy, chỉ mải ngồi yên để điều chỉnh nhịp thở.

Tiếng kêu gào của con thú mặt người và tiếng gió lạnh rít qua ngược lại càng khiến khu rừng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Cứ như vậy, cả bốn ngồi nghỉ tại chỗ khoảng hơn năm phút, Niên Bách Tiêu mới cứ sức lên tiếng: "Nhìn ra được rồi, hung thủ thật sự muốn hầm chúng ta trong nồi."

Họ thật sự đã phải đồng tâm hiệp lực mới đấu lại được bốn con thú kia, mà còn phải đánh lừa chúng. Giả sử có ai đó đơn thương độc mã tới đây gặp vài con, không, chắc chỉ cần gặp một con thôi thì tỷ lệ ngỏm cũng phải tám, chín phần.

Thật là tàn độc.

"Niên Bách Tiêu." Phương Sênh bất ngờ gọi anh ấy một tiếng.

Niên Bách Tiêu ngước mắt nhìn cô ấy, bất chợt nhớ tới cảnh cô ấy đánh thú, vừa "á" một tiếng thì đã thấy Phương Sênh chỉ tay vào mình: "Quần anh."

Quần ư?

Niên Bách Tiêu cúi đầu xuống nhìn, mặt lập tức biến sắc.

Anh ấy buột miệng: Shit!

Lục Nam Thâm quay đầu lại nhìn, thật khiếm nhã.

Đai quần và khóa quần của Niên Bách Tiêu đều đã bị giựt hỏng, giờ thì đang như ngôi nhà mở thông bốn hướng, may mà bên trong còn một lớp q.uần l.ót, bằng không có gì lộ hết ra ngoài. Ban nãy mọi người đều bận rộn nên chẳng ai chú ý, giờ nguy hiểm tạm qua, một vài chi tiết nhỏ nhặt như vậy sẽ trở nên cực kỳ bắt mắt.

Niên Bách Tiêu cuống cuồng k.éo kh.óa qu.ần, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng kéo được một nửa.

Một vị trí nhạy cảm, Phương Sênh cũng ngại nhìn, quay đầu qua chỗ khác.

Lục Nam Thâm không nhịn được, cười phá lên: "Tôi nhắc cậu rồi mà."

Bấy giờ Niên Bách Tiêu mới chợt hiểu ý câu nhắc nhở ban nãy của anh, nhưng đã quá muộn. Lại để cho đúng Phương Sênh nhắc mình, anh ấy nhất thời vừa thẹn vừa giận, vươn tay bấu chặt vào hông Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm bất ngờ khi thấy anh ấy ra tay, liều chết giữ chặt tay anh ấy lại: "Cậu bị bệnh à? Cậu thích đàn ông à?"

"Cười cười cười, đứng đó hóng chuyện hả? Đưa thắt lưng cho tôi!" Niên Bách Tiêu dứt khoát trèo hẳn lên người anh, sờ mó loạn lên.

Cảnh tượng này...

Phương Sênh chép miệng, thảm không tả xiết.

Cô ấy quay đầu lại định chặt chém một lúc với Hàng Tư bỗng thấy Hàng Tư nhìn cảnh đó mà mặt chẳng có cảm xúc gì, rõ ràng cô đang xem trò vui, nhưng hình như đang đầy tâm sự.

Phương Sênh lấy cánh tay huých nhẹ cô một cái. Sự chú ý của Hàng Tư bị kéo trở về, cô nhìn Phương Sênh. Phương Sênh ra hiệu bằng ánh mắt với Hàng Tư, ý tứ quá rõ ràng, muốn hỏi cô có phải đang nghi ngờ Lục Nam Thâm không?

Hàng Tư không gật đầu cũng không lắc đầu, mọi hồ nghi nơi đáy lòng dâng tràn như một đại dương, tạm thời chưa nói đến quan hệ giữa Kiều Uyên và Lục Nam Thâm, chỉ nói riêng về Lục Nam Thâm thôi cũng chưa chắc đã là một người đơn giản như cô từng biết.

Bên kia, Lục Nam Thâm gào toáng lên: "Được rồi, được rồi, cho cậu đấy, cậu xuống ngay cho tôi!"

Cậu cầm ngay cho.

Niên Bách Tiêu gài thắt lưng lên người như một chiến lợi phẩm, may còn có một chiếc thắt lưng. Khóa quần hỏng là rất xấu hổ, nhưng ít ra còn chưa rớt quần xuống.

Lục Nam Thâm không quan trọng việc có hay không chiếc thắt lưng đó, vì quần của anh vẫn chắc chắn. Niên Bách Tiêu bò dậy khỏi mặt tuyết, phủi phủi lớp tuyết dính trên quần. Khi kéo Hàng Tư dậy, Phương Sênh tranh thủ nói một câu vào tai cô, giọng cực nhỏ: "Mình thấy là anh ấy không vừa đâu."

Ban đầu Hàng Tư chưa hiểu, cho đến khi bắt gặp ánh mắt Phương Sênh phát sáng khi nhìn Niên Bách Tiêu, cô mới chợt hiểu ra. Cô thật không thể ngờ cô gái này lại dùng một câu nghiêm túc nhất để nói ra một ý thiếu nghiêm túc nhất, cô câm nín.

Bỗng dưng ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Lục Nam Thâm, khoảnh khắc này cô bỗng căng thẳng. Thật ra cô muốn hỏi anh một câu rằng anh có ổn không, mà rõ ràng Lục Nam Thâm cũng đang đợi sự quan tâm của cô, nhưng mãi mà Hàng Tư vẫn không thể hỏi được câu ấy. Cô chỉ có thể nói: "Chúng ta mau vào lại nhà gỗ thôi, Khương Dũ còn ở trong đó."

Ánh mắt Lục Nam Thâm chợt tối đi.

Hàng Tư nhìn thấy được sự hụt hẫng trong mắt anh, cô thở dài, cuối cùng vẫn không đành lòng, đi tới bên cạnh anh: "Còn đứng lên được không?"

"Chân nhũn ra dữ lắm." Lục Nam Thâm dãn cơ mặt, ánh mắt đượm cười, còn mang một vẻ nhõng nhẽo rõ ràng. Anh đưa tay về phía cô, đôi mắt đen rực sáng.

Hàng Tư muốn hỏi hết bao nghi vấn trong lòng nhưng nghĩ rằng bây giờ cũng không phải lúc bèn nuốt ngược xuống. Cô nắm lấy tay anh, cũng dùng sức để kéo anh đứng dậy, sau đấy kêu gào mình nhức đầu, ôm chặt cô không buông tay ra nữa.

Niên Bách Tiêu vừa quay đầu lập tức bắt gặp cảnh này, phì cười thành tiếng, nắm lấy tay Phương Sênh: "Hai chúng ta đi trước."

Phương Sênh cũng nhìn theo, thở dài. Nếu nói Hàng Tư không rung động với Lục Nam Thâm, cô ấy không tin đâu, rõ ràng có quá nhiều nghi vấn, vậy mà sau cùng vẫn mềm lòng? Bỗng cô ấy cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, cúi đầu xuống nhìn, vành tai hơi nóng lên.

Hàng Tư nhỏ bé, như bị nuốt chửng trong vòng tay của Lục Nam Thâm. Cô cố gắng rướn cổ lên: "Lục Nam Thâm, anh làm vậy tôi không dìu được anh đâu."

"Vậy chúng ta dìu lẫn nhau." Lục Nam Thâm đắc ý cười.

"Anh..." Hàng Tư vừa định vạch trần bụng dạ cố tình của anh thì bỗng thấy mắt anh đổi sắc.

Còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Nam Thâm đã lập tức xoay người cô lại. Anh kêu "hự" một tiếng, khi nhìn lại thì một "gương mặt người" quái dị xuất hiện sau lưng anh, bộ nanh sắc nhọn găm sâu vào lưng anh.

Chính là con cường tráng nhất, có thể nhảy vọt lên khỏi hố tuyết để vồ họ. Lục Nam Thâm nhanh nhẹn đổi vị trí đứng, dùng cả cơ thể để đỡ cho cô, nếu không hàm răng sắc của nó đã găm vào lưng cô rồi.

Cú này khiến anh bị thương rất nặng, Hàng Tư nhìn thấy được những đường gân xanh đã nổi rõ trên trán của Lục Nam Thâm, mồ hôi lạnh men theo thái dương chảy xuống, thậm chí anh đã phun ra một ngụm máu. Sự việc xảy ra quá nhanh, Hàng Tư còn chưa kịp giữ lấy Lục Nam Thâm, con thú mặt người đó đã ngẩng cao đầu, răng vẫn đang găm vào lưng Lục Nam Thâm, cứ thế cả người anh cũng bị nó nhấc hẳn lên cao.

"Lục Nam Thâm!" Hàng Tư cảm giác như tim mình ngừng đập mấy giây. Cô gào lên một tiếng, nhanh chóng rút dao ra, dùng sức đâm về phía nó.

Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đã đi hơn nửa đường, phát hiện có gì đó khác thường bèn quay đầu lại nhìn, và chết sững vì cảnh tượng ấy. Niên Bách Tiêu không nói năng gì, lập tức lao lên, một giây sau đã đối mặt với hoàn cảnh giống y hệt như Hàng Tư, bị con thú mặt người đó vung mỗi người một cú đấm cho bay đi rất xa.

Con thú này cũng đã bị thương, thế nên mới có những phản ứng dữ dội, kêu gào lao sâu vào trong rừng. Lục Nam Thâm vẫn đang bị treo trên nanh của nó, máu theo bộ nanh chảy xuống.

Hàng Tư cũng đã bị thương, móng vuốt của con thú ấy tạo độ rung có thể khiến người ta bị nội thương, sống lưng cô bị va vào thân cây, cô bò rạp dưới đất một lúc vẫn không dậy nổi. Nhưng cô giãy giụa mấy lần cố gắng dậy, nhìn chằm chằm theo hướng con thú mặt người đó biến mất.

Niên Bách Tiêu cũng ngã rất mạnh, nhưng may mà vẫn dậy được, không nói không rằng lao theo vào trong rừng. Phương Sênh vội vàng tới đỡ Hàng Tư, nhưng mới đỡ được lên Hàng Tư đã đau đớn muốn chết, chân không còn sức, có lẽ đã gãy xương.

Nhưng Hàng Tư cắn răng để đứng lên, bị Phương Sênh kéo lại: "Đừng cố gắng nữa! Niên Bách Tiêu đuổi theo rồi, giờ cậu lo cho bản thân trước đã."

Hốc mắt Hàng Tư đỏ rực lên, giọng nói trở nên run rẩy: "Anh ấy bị thương rồi, chảy nhiều máu như vậy..."

"Không sao đâu, chắc chắn không sao đâu." Phương Sênh ôm ghì lấy cô, dùng cả cơ thể để đỡ cho Hàng Tư.

Hàng Tư không kìm được nước mắt, cuối cùng những giọt lệ vẫn rơi xuống. Đều tại cô cả, nếu không vì cô Lục Nam Thâm đã chẳng bị thương. Bây giờ cô chỉ ước gì người bị đâm là cô, người bị mang vào trong rừng sâu kia cũng là cô.

Cảnh tượng Lục Nam Thâm bị con thú tấn công vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô. Cả người cô lạnh ngắt, nỗi sợ hãi như biển lớn dâng lên trong lòng, tầng tầng lớp lớp nhấn chìm cô hoàn toàn...

***

Cũng may tuyết rơi nên những con thú lớn đi sâu vào rừng vẫn in lại dấu chân, cộng thêm có dấu máu, có thể là máu của nó hoặc máu của Lục Nam Thâm, tóm lại dễ dàng trong việc theo dấu.

Thật ra ban nãy Niên Bách Tiêu cũng bị thương nhẹ do chấn rung của con thú gây ra, chạy đi xa rồi mà khi thở anh ấy vẫn cảm thấy tức ngực, phổi như muốn nổ tung vậy. Nhưng anh ấy không dám dừng bước. Anh ấy sợ Lục Nam Thâm không chịu đựng được quá lâu, sợ rằng cứ thế mất đi liên lạc với Lục Nam Thâm.

Bốn xung quanh mênh mông mờ mịt không thấy bóng con thú, dấu máu rõ rành rành dưới đất khiến anh ấy hoang mang. Anh ấy phẫn nộ gào lên: "Lục Nam Thâm!"

Không ai đáp lời.

Niên Bách Tiêu sống chết bấu chặt gan bàn tay, ép bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó đuổi tiếp.

Chẳng biết đã đuổi bao lâu và đuổi bao xa, tóm lại Niên Bách Tiêu sắp đạt tới cảnh giác trôi đi thì loáng thoáng nhìn thấy con thú mặt người dưới một gốc cây già ngay gần đó.

Trời đất âm u không rõ, càng vào sâu trong rừng ánh sáng càng mù mờ, cộng thêm việc Niên Bách Tiêu thở đau dữ dội, đầu óc quay cuồng váng vất. Anh ấy ép mình tỉnh táo để nhìn qua, ban đầu con thú đó đứng lên, sau đó nó dần dần khuỵu xuống, một lưỡi dao đâm chắc chắn, mạnh mẽ vào cổ nó.

Có bóng một người cưỡi trên lưng nó, khắp người toàn là máu, bao gồm cả gương mặt nhợt nhạt ấy cũng đỏ rực màu máu, không khác gì thần Chết đòi mạng. Người đó cầm dao xoẹt một nhát dữ dằn, cổ con thú bị cứa ra cả một khoảng rộng.

Lần này máu b.ắn ra văng vào mắt người đó. Người đó quay về phía Niên Bách Tiêu. Thứ đầu tiên đập vào mắt Niên Bách Tiêu là một đôi mắt đỏ rực màu máu, quái dị, rùng rợn.

Cuối cùng Niên Bách Tiêu cũng không kháng cự được nữa, khoảnh khắc lịm đi, trong đầu anh ấy lóe lên một suy nghĩ...

Hình như anh ấy đã nhìn thấy... Trần Lẫm.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.