Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 172: Em rõ nhất mà



Phương Sênh ở ký túc xá đứng ngồi không yên, cuốn sách trước mặt mãi chưa thấy lật thêm trang nào. Thi thoảng cô ấy lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, mỗi một nhịp nhảy của kim đồng hồ đều khiến cô ấy hoang mang tột cùng.

Cô ấy thẳng thừng đóng sách lại, không đọc tiếp được nữa. Nghĩ một chút, cuối cùng Phương Sênh vẫn vớ lấy điện thoại, gọi vào một số, quá trình chờ đợi, trái tim cô ấy như nhảy vọt lên tận cổ họng, cho tới khi nghe được tiếng nhắc nhở rằng đối phương đã tắt máy, Phương Sênh như bị ai dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt!

Mọi cảm xúc như sụp đổ vào khoảnh khắc này. Toi rồi, toi rồi!

Hôm nay Niên Bách Tiêu lại ra ngoài huấn luyện cả một ngày trời, khi trở về trường thì trời đã tối mịt, bụng dạ sôi òng ọc, tính kéo Lục Nam Thâm đi đâu đó kiếm bữa ăn đêm. Anh ấy đang cùng vài người bạn học thuận đường vừa nói vừa cười đi về phía ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh ấy định thần lại mới nhận ra, Phương Sênh?

Phương Sênh đang đứng trước ký túc xá nam. Khu vực này thuộc nơi ở của những người học nghiên cứu sinh nên không có nhiều người có diện mạo ưa nhìn đến vậy. Vì thế, Phương Sênh bỗng trở thành một "phong cảnh" hút tầm mắt. Các nam sinh đi qua đi lại ai cũng phải quay qua nhìn cô ấy một chút.

Mấy người bạn đi cạnh Niên Bách Tiêu bắt đầu trêu chọc: "Ôi, xuất hiện một cô gái xinh đẹp này."

"Đâu đâu, để tôi coi nào. Ha, cũng xinh đấy, không biết là bạn gái của ai."

"Chắc gì đã có chủ nhỉ?"

"Sao hả? Cậu có ý à?"

Mấy người đó phá lên cười.

Niên Bách Tiêu chau mày, lạnh lùng quát: "Đừng có ăn nói vớ vẩn!" Rồi sải bước tiến lên.

Khoảng thời gian này ở chung với mấy anh em trong đội xe, tiếng Trung của anh ấy mỗi ngày một thêm tinh túy.

Mấy người kia bị mắng đột ngột, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đang định nổi nóng thì thấy Niên Bách Tiêu đi qua đó. Họ lập tức tỉnh ngộ, tự trách mình nhiều chuyện.

Bên này, Phương Sênh sốt sắng như kiến bò miệng chảo, quay đầu nhìn thấy Niên Bách Tiêu vừa trở về, cô ấy như gặp được cứu tinh, loạng choạng bước tới.

Thấy trạng thái của cô ấy có vấn đề, Niên Bách Tiêu đi nhanh tới, đỡ cô ấy đứng vững, đang định hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì thì Phương Sênh lên tiếng trước: "Anh làm sao thế? Mọi người đều bận việc gì vậy? Sao ai nấy đều tắt máy cả thế..."

Trong lúc quát to, nước mắt của cô ấy cũng rơi xuống, cảm xúc mất kiểm soát, giọng nói run lên.

Niên Bách Tiêu chưa từng thấy Phương Sênh khóc bao giờ. Lần này cô ấy khóc bỗng khiến anh ấy tay chân luống cuống, vội vàng tìm khăn giấy từ trong ba lô ra. Bên cạnh có sinh viên đi ngang qua nhìn thấy cảnh này thì tò mò nhìn quanh, ánh mắt rõ ràng là đang nhìn cảnh một gã đàn ông tồi làm cô bạn gái nhỏ của mình bật khóc.

Phương Sênh cũng không hiểu mình bị làm sao, vừa hoang mang vừa sợ hãi. Không, nên nói đây là sự sợ hãi tột độ như mình có thể mất đi bạn bất cứ lúc nào vậy. Khoảnh khắc gặp được Niên Bách Tiêu, cô ấy như sụp đổ, nhất thời khóc nức nở không nói lên câu, mặc cho Niên Bách Tiêu đứng lau nước mắt cho mình, hai hàng lệ của cô ấy vẫn cứ đổ dài.

"Tôi... Hôm nay tôi huấn luyện, nên mới tắt máy." Niên Bách Tiêu rối như tơ vò, tay chân cuống quýt vừa lau nước mắt cũng đồng thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô đừng khóc nữa."

"Tư Tư gặp chuyện rồi!" Phương Sênh càng sốt ruột càng khóc tợn: "Em... Em có tìm Lục Nam Thâm, cũng không thấy anh ấy đâu..."

Khó khăn lắm cảm xúc của Phương Sênh mới bình ổn lại, cô ấy kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Niên Bách Tiêu.

...

Hàng Tư nhận được một hộp quà.

Khi đó, Phương Sênh cũng đã đi gần tới cửa căng tin, thế nên cũng nhìn thấy có một cô gái đưa hộp quà cho Hàng Tư. Phương Sênh không quá để tâm, cứ nghĩ là chắc lại có anh chàng nào theo đuổi Hàng Tư.

Không ngờ, vào lúc Phương Sênh tiến tới thì Hàng Tư hai tay run rẩy, cả quà cả hộp đều rơi xuống đất. Phương Sênh hơi sững người, vội nhặt chiếc hộp lên, đang định đưa lại cho Hàng Tư thì tiện thể nhìn thấy những dòng chữ trên giấy.

"Là Kiều Uyên!" Phương Sênh nói với Niên Bách Tiêu rất chắc chắn: "Hai năm trước em từng được nhìn nét chữ của Kiều Uyên, dòng chữ trên giấy chính là do Kiều Uyên viết!"

Niên Bách Tiêu nhíu mày: "Ở khách sạn Bách Duyệt ư? Phòng nào?"

"Số phòng em nhìn không rõ ràng lắm... Hình như bắt đầu là số 6." Lúc đó vừa mới nhìn xuống mảnh giấy, Phương Sênh cũng bị dọa hết hồn, Hàng Tư cũng thu nó lại ngay nên cô ấy không có cơ hội nhìn lần thứ hai.

Sau đó, lúc ăn cơm, Hàng Tư rõ ràng rất nặng nề, ăn cực ít, hốc mắt đỏ lên mấy lần nhưng đều bị cô ép xuống.

Phương Sênh lo lắng vô cùng, hỏi cô: "Có phải Kiều Uyên không?"

Hàng Tư không trả lời, chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ chuyện gì.

Thấy cô như vậy, Phương Sênh càng không yên tâm. Cô ấy cảm thấy Hàng Tư như bị ai rút mất hồn vậy, trạng thái tệ vô cùng.

"Tư Tư, cậu đừng đi, dù đối phương có uy hiếp cậu thế nào, cậu cũng đừng đi." Phương Sênh nói: "Chúng ta hãy đi tìm Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu, họ chắc chắn sẽ có cách... Cho dù họ không có cách thì gia tộc đằng sau họ cũng có cách, đúng không?"

Hàng Tư nắm lấy tay Phương Sênh, lúc bấy giờ Phương Sênh mới phát hiện ra ngón tay Hàng Tư rất lạnh lẽo.

"Đừng tìm họ, nguy hiểm lắm." Hàng Tư nhìn cô ấy trân trân: "Nhất định không được để họ biết."

...

Phương Sênh nói với Niên Bách Tiêu: "Trời vừa chập tối, Hàng Tư đã đi rồi. Nếu đối phương là Kiều Uyên, cô ấy không dám không đi. Em càng đợi càng lo, hai năm trước Hàng Tư bị Kiều Uyên đưa đi mà không kịp nói một lời, em sợ lần này cũng..."

Cô ấy ngừng một chút: "Hàng Tư không muốn tìm hai anh, là vì sợ Kiều Uyên gây ra nguy hiểm cho hai anh. Nhưng chính bản thân cô ấy cũng gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Thế nên, em... em vẫn quyết định đi tìm hai anh..."

Phương Sênh đã nói rõ nguyên nhân kết quả sau vài lời kể ngắn gọn. Trong lúc nghe cô ấy nói, Niên Bách Tiêu cũng không rảnh tay mà gọi liên tục mấy cuộc cho Lục Nam Thâm, nhưng đều không gọi được.

"Tới thẳng khách sạn đi." Niên Bách Tiêu quyết định dứt khoát, kéo cổ tay Phương Sênh đi.

"Tới khách sạn?" Phương Sênh sửng sốt.

Xung quanh có người loáng thoáng nghe được câu nói này, đều nhìn họ bằng ánh mắt khác thường.

Phương Sênh không quan tâm được nhiều như thế nữa, hỏi Niên Bách Tiêu: "Lẽ nào chúng ta sẽ phải tìm lần lượt từng phòng một? Khách sạn cũng không cho đâu."

"Tôi có cách rồi." Niên Bách Tiêu nghiêm mặt lại.

***

Tám giờ tối, Hàng Tư đến trước cửa phòng khách sạn.

Khi giơ tay lên ấn chuông cửa, ngón tay cô cũng run lên lẩy bẩy, mấy lần ấn không xong.

Chẳng mấy chốc, một tiếng "tít" khẽ khàng vang lên bên tai, cửa phòng bật mở.

Trái tim Hàng Tư cũng thấp thỏm cùng với tiếng mở cửa. Cô đẩy cửa đi vào, trước mặt là bóng đen bí ẩn. Ánh sáng ngoài hành lang cũng chỉ hắt được một khoảng diện tích rất nhỏ trước mắt. Dần dần, cánh cửa sau lưng từ từ khép lại, ánh sáng đập vào mắt càng lúc càng ít hơn, và sau cùng là tối om triệt để.

Giống như khi bước xuống địa ngục chết chóc.

Hàng Tư đứng đực tại chỗ một lúc, sau đó men theo cửa lớn đi sâu vào trong, mỗi bước đi đều rất khó khăn.

Nhưng đi vào tận phòng khách rồi vẫn không thấy một bóng người nào.

Đôi mắt của Hàng Tư cũng đã quen dần với bóng tối, mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, cô nhìn quanh một lượt. Đây là một gian phòng VIP, diện tích rất rộng, cô cố gắng bắt xem có âm thanh nào của con người không.

Cô cảm nhận được trong này có người, đang ẩn nấp trong một góc tối để quan sát cô không rời mắt, như mãnh thú chực chờ con mồi vậy.

"Kiều Uyên! Là anh đúng không? Nếu là anh thì đường hoàng bước ra đây đi! Trốn trong góc tối còn gọi gì là đàn ông?" Hàng Tư lạnh lùng quát, bàn tay đút trong túi áo lại vô thức nắm chặt, quá căng thẳng rồi.

Có âm thanh.

Là tiếng bước chân của đàn ông, từng bước từng bước tiến sát về phía sau lưng cô.

Sống lưng Hàng Tư căng ra, cô đang định quay người thì eo đã bị một người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau. Cô chỉ cảm nhận được bờ môi hắn đang từ từ mơn man vành tai cô, tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên: "Tôi có phải đàn ông không, em rõ nhất mà."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.