Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 170: Ngày tuyết rơi thì phải đi ăn oden



Phương Sênh hy vọng Niên Bách Tiêu là một người thận trọng trong chuyện tình cảm, thậm chí có thể tuyệt giao các mối đào hoa thì các tốt, nhưng chỉ có thể như vậy với người khác, không thể với cả cô ấy.

Nhìn gương mặt thất thểu của cô ấy, Hàng Tư chợt cảm thán: "Chuyện tình cảm cứ để cho nó tự nhiên đi. Cậu nói xem, cậu đâu đã đến độ tuổi nhìn thấy đàn ông là như sói như hổ, sao cậu cứ phải sốt sắng vậy chứ?"

Phương Sênh liếc cô: "Cậu đâu phải người ăn nhạt, làm sao biết thương đến mèo chứ?"

"Cậu còn thiếu người theo đuổi cơ à?" Hàng Tư câm nín.

Phương Sênh giơ ngón trỏ lên, lắc lắc trước mặt cô: "Sao có thể so sánh như vậy được? Có nhiều người theo đuổi hơn nữa thì cũng đều không phải anh Bách Tiêu."

Hàng Tư hồi lâu không bật được ra thêm câu nào nữa, mãi mới lên tiếng: "Mình thấy cậu bị ma nhập rồi đấy."

"Cậu nói được câu này, là vì cậu không cần phải theo đuổi tán tỉnh Lục Nam Thâm." Phương Sênh thở dài: "Được cưng chiều nên có biết sợ là gì đâu."

Hàng Tư cụp mắt xuống. Cô im lặng, tự rót một cốc nước cho mình. Nước lọc rõ ràng thanh đạm, không vị, vậy mà vào miệng lại thành ra đắng chát.

Một lúc sau, cô lẩm bẩm: "Giá mà thật sự không biết sợ là gì thì tốt quá."

Cô sẽ không phải lo ngay ngáy, càng không cần cảm thấy liên lụy mọi người xung quanh.

"Mình không biết Kiều Uyên rốt cuộc định làm gì, nhưng buộc phải thừa nhận hắn chính là một quả bom."

Phương Sênh không băn khoăn chuyện tình yêu tình đương của mình nữa, cô ấy nói: "Tình hình hiện tại đã khác rồi, Tư Tư à. Bên cạnh chúng ta có thêm Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu, người đông sức mạnh lớn, cho dù Kiều Uyên còn sống thì đã sao? Chúng ta không sợ hắn!"

Hàng Tư trầm mặc rất lâu.

"Cậu xem, tối hôm đó đấy, người của hắn cũng chỉ đến thế mà thôi." Phương Sênh nói khẽ.

Hàng Tư lắc đầu: "Đó là vì hắn chưa ra tay thực sự."

Phương Sênh giật mình: "Ra tay thực sự thì sẽ thế nào? Chúng ta đang ở Trung Quốc, lẽ nào hắn vẫn có thể tìm lính đánh thuê giết chúng ta?"

"Không." Hàng Tư nói: "Nếu hắn thực sự muốn ra tay, chỉ cần một mình Trần Lẫm là đủ rồi."

Phương Sênh ngập ngừng: "Hắn chưa thực sự ra tay, nhưng lại cử người..."

"Có thể hắn chỉ đang muốn thăm dò mức độ của Lục Nam Thâm đến đâu." Đây là khả năng duy nhất Hàng Tư có thể nghĩ tới.

Hoặc là, hắn chỉ đang muốn nhắc nhở cô. Chỉ cần hắn muốn, mọi hành tung của họ, hắn đều nắm chắc trong lòng bàn tay.

Phương Sênh không nói thêm gì nữa.

Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Thật ra cũng không chỉ mình căn phòng của họ. Tối nay không khí bỗng yên ắng khác thường, toàn bộ ký túc xá gần như không có những tiếng ồn ào, huyên náo.

Dường như, mọi người đều có suy nghĩ ngày Đại Tuyết thì kiểu gì cũng sẽ có tuyết rơi? Thế nên tất cả đều đang yên tĩnh chờ đợi một trận tuyết rơi sao?

"Tuyết... rơi rồi sao?" Bỗng nhiên Phương Sênh nói một câu.

Hàng Tư sững người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng thật, trên bầu trời đêm bắt đầu có những bông tuyết rơi rụng lả tả. Trên nhánh cây khô già kia đã dần dần bị bao phủ bởi một lớp màu trắng.

"Tuyết rơi thật rồi." Phương Sênh rất vui, chạy ra trước cửa sổ mở rộng cửa, vươn tay ra ngoài để hứng tuyết.

"Cậu cẩn thận chút." Hàng Tư cũng rất bất ngờ, không ngờ lại nhìn thấy một trận tuyết quá đột ngột như vậy.

Rồi cô chợt nhận ra đã hơn hai năm rồi cô không được ngắm tuyết rơi. Bốn mùa trên hòn đảo ấy đều như mùa xuân, cho dù thi thoảng có giảm nhiệt độ thì cũng chưa thể đến mức buốt giá.

Phương Sênh vẫy cô tới bên cửa sổ: "Tuyết rơi nặng hạt ra phết đấy."

Bông tuyết không nhỏ, như một chiếc lông ngỗng. Tối nay trời không có gió, tuyết cứ là là rồi bay xuống. Hàng Tư cũng tiến lên, đứng cạnh Phương Sênh bò rạp xuống bậu cửa ngắm tuyết.

Trên, dưới, trái, phải đều có tiếng reo hò của các cô gái. Nghe thấy vậy Hàng Tư mới ngộ ra. Ha, tất cả đều đang đứng chầu chực bên cửa sổ.

"Này này." Phương Sênh dùng bả vai huých nhẹ Hàng Tư một cái, ra hiệu cho cô.

Hàng Tư chưa hiểu chuyện gì, nhìn theo hướng bạn mình chỉ mới chợt sững người.

Là Lục Nam Thâm. Cũng chẳng biết anh kiếm đâu ra một chiếc xe đạp, đang lái dần từ xa về phía này. Giữa màn tuyết trắng xóa, anh lái xe đi tới, phóng khoáng, thanh thoát, tự do tự tại.

"Không lẽ là tới tìm cậu?" Phương Sênh cười nói.

Đúng là tới tìm Hàng Tư thật. Lục Nam Thâm lái thẳng về phía này, hơi ngước lên là nhìn thấy Hàng Tư đang nhoài người bên cửa sổ. Anh cũng rất thoải mái, giơ tay vẫy vẫy cô.

Chẳng mấy chốc anh đã đi tới sân ký túc. Anh lái thẳng xe tới gốc cây cổ thụ, đôi chân dài chống xuống đất thay cho phanh xe. Dừng xong, anh xuống xe một cách gọn gàng.

Không ít nữ sinh nhận ra anh, cũng chẳng biết phòng nào hét to lên một câu: "Bạn trai của Hàng Tư tới rồi kìa."

Hàng Tư sắp trở thành ngôi sao trong trường rồi.

Sau tiếng hét ấy, rất nhiều người rộ lên hùa theo, khiến Hàng Tư không thể tiếp tục bò ra cửa sổ nữa. Cô muốn đi, nhưng lại thấy Lục Nam Thâm vẫy tay với mình, ý bảo cô xuống dưới.

Phương Sênh cười: "Cậu xem người ta kìa, thẳng thắn chính trực, trông cậu thì cứ õng a õng ẹo."

Hàng Tư lẩm bẩm: "Anh ấy là người chủ mưu chuyện này, dĩ nhiên là thẳng thắn rồi."

"Còn không xuống đi, để anh ấy ngâm mình trong tuyết à?" Phương Sênh hỏi một câu.

Ngâm trong tuyết thì làm sao? Có ai sợ đứng dưới trời tuyết đâu? Nhưng xuống thì chắc chắn là phải xuống, bằng không sẽ khiến toàn bộ mọi người trong ký túc xá đứng hóng chuyện vui.

Hàng Tư với lấy chiếc áo khoác lông chim, mặc lên người, xuống dưới với chút bực bội nhỏ. Lục Nam Thâm tiến lên vài bước, trông thấy cô bèn đưa tay kéo cao áo khóa áo lên cho cô, nói nhẹ: "Cẩn thận cảm lạnh."

Sau đó anh đeo khăn quàng cổ của mình lên cổ cô, quấn thêm mấy vòng.

"Không cần đâu, anh mặc ít quá." Hàng Tư không muốn đeo.

Lục Nam Thâm nói khẽ: "Đeo vào."

Hàng Tư không giãy giụa nữa, cảm giác không vui trong lòng chẳng hiểu sao bỗng dưng tan biến mất. Cô muốn giận cũng giận không nổi, có lẽ vì anh cứ nhẹ nhàng như vậy. Nụ cười nơi đáy mắt Lục Nam Thâm như chứa cả bầu trời sao, khiến cô chẳng còn mặt mũi nào giận dỗi.

"Tìm tôi có việc à?"

Hàng Tư vừa hỏi dứt câu thì chợt nhớ ra những ánh mắt hóng hớt sau lưng mình, thế nên chưa đợi Lục Nam Thâm trả lời, cô đã hỏi ngay: "Có chở được không?"

Lục Nam Thâm đánh mắt nhìn chiếc xe đạp: "Ngồi xe sau có vẻ không thoải mái lắm, em phải ôm chặt tôi một chút đấy."

Hàng Tư không nghĩ được nhiều như vậy: "Đi thôi, rời khỏi đây cái đã."

***

"Thế nghĩa là anh tới tìm tôi chỉ để tặng cho tôi một suất... oden*?" Hàng Tư ôm hộp canh giữ nhiệt trong tay, nhìn Lục Nam Thâm với vẻ khó tin.

*Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình.

"Chính em nói mà." Lục Nam Thâm bật cười.

Hàng Tư ngỡ ngàng. "Tôi? Nói gì cơ?"

"Khi nào tuyết rơi thì phải đi ăn một suất oden." Lục Nam Thâm đáp nhẹ nhàng.

Lục Nam Thâm lái xe đưa thẳng Hàng Tư tới quán café. Giờ này không còn ai nữa, chủ quán vốn ở ngay tại quán, chỉ cần ông ấy chưa buồn ngủ thì quán vẫn sẽ mở cửa. Nhưng thực tế là cho dù quán đã đóng cửa, nếu có sinh viên nào chong đèn học đêm cần một cốc café, tới gõ cửa sổ, ông chủ vẫn sẽ dậy làm cho họ một cốc.

Khoảng thời gian này, Lục Nam Thâm còn nổi tiếng ở trường hơn cả Hàng Tư, ngay cả ông chủ quán café cũng biết mặt anh, thấy họ tới bèn nói: "Giờ muộn lắm rồi, đừng uống café nữa."

Họ gọi hai cốc đồ nóng. Ông chủ nhiệt tình lắm, còn tặng hai cái bánh ngọt, cảm thán: Tuyệt thật đấy, ở độ tuổi thanh xuân nhất, hẹn hò trong một đêm tuyết rơi, quả thật khiến người ta cả đời không quên.

Cũng thật là cảm xúc.

Hàng Tư muốn giải thích một câu rằng họ không hẹn hò, kết quả chỉ cảm thán một câu đầy cảm xúc như vậy, không cho Hàng Tư thời gian giải thích đã quay người bỏ đi rồi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.