Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 162: Tôi muốn hiểu rõ về một người, khó lắm sao?



Nhưng Kiều Uyên không cho Hàng Tư cơ hội giải thoát.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hàng Tư nghe thấy một tiếng súng, ngay sau đó, lớp sóng xung quanh cô dâng trào. Có bắn trúng vào một trong số chúng hay chỉ hù dọa thì cô không rõ, tóm lại đám cá mập không còn uy hiếp nữa.

Hàng Tư không còn thể lực, cả cơ thể chìm dần xuống biển.

Trong mơ hồ, cô như thấy có người nào đó nhảy xuống, cô được một bàn tay to lớn kéo lên, ý thức mỗi lúc một rệu rã.

Hàng Tư một lòng muốn chết.

Vào khoảnh khắc chìm xuống đáy biển, Hàng Tư đã nhìn thấy những quầng sáng rộng lớn. Ở ngay phía trước mặt, thậm chí hào quang bao phủ xung quanh người cô. Bỗng chốc cô không còn cảm thấy sợ hãi hay rét mướt, nhưng cô cũng hiểu rõ, có thể mình đã chết rồi.

Bởi vì cô nghe nói chỉ khi chết đi, con người ta mới nhìn thấy quầng sáng ấy, và cũng chỉ có chết rồi mới không lạnh lẽo và sợ hãi. Cô đi về phía quầng sáng, khi xuyên qua nó chợt cảm thấy ấm áp vô cùng.

Cô nhìn thấy một bé gái.

Mặc một chiếc váy công chúa rất xinh ngồi trong phòng đàn kéo một cây violin, âm thanh du dương. Bên cạnh bé gái có một người giáo viên, trên gương mặt nở nụ cười mãn nguyện.

Bé gái kéo xong bản nhạc, người giáo viên hết lời ngợi khen. Nhưng khi nhìn ra ngoài căn phòng, cô bé không thấy mẹ đâu. Cô bé hoảng hốt, mặc cho giáo viên vỗ về kiểu gì cũng vô ích. Cô bé chạy ra ngoài, cuối cùng chỉ yên tâm khi nhìn thấy mẹ mình đang đứng gọi điện thoại ở một góc.

Nhưng hình như mẹ đang cãi vã, tâm trạng rất bực dọc. Cô gái loáng thoáng nghe mẹ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ly hôn thì ly hôn, tôi đã chán sống với anh từ lâu rồi. Tôi sống một mình quá sung sướng. Bây giờ việc tôi hối hận nhất là đã từng lấy anh và sinh con cho anh đấy!"

Cô bé dè dặt đứng gần đó. Không dám chắc chắn "con" mà mẹ mình nói có phải là chỉ mình không? Nhưng mẹ cũng đâu còn đứa con nào khác...

Hàng Tư quan sát cô bé đó, nhìn mãi nhìn mãi mới sực tỉnh ngộ, đó chính là cô hồi nhỏ mà.

Cũng chính vào khoảnh khắc đó Hàng Tư mới hiểu, hóa ra sự rạn nứt trong tình cảm của bố mẹ đã tồn tại từ lâu, đã có những dấu hiệu từ rất sớm.

Khi ý thức trở lại, trước mặt Hàng Tư không còn là chùm sáng kia nữa, cũng không còn cô bé nào. Cô đang ở trong không gian quen thuộc, cô lại bị đưa trở về đảo.

Tất cả giống như một cơn mộng mị.

Trong mơ, cô uy hiếp quản gia lấy đi con thuyền kayak, thoát ra khỏi đảo, lênh đênh trên đại dương hút tầm mắt, mấy lần trải qua sinh tử...

Người của Kiều Uyên nổ súng xua đuổi đám cá mập hung dữ kia đi, họ có súng!

Ý thức được điểm này, sống lưng Hàng Tư lạnh toát, sau đó cô mới hiểu thì ra thứ giắt trên thắt lưng những vệ sỹ ở trên đảo vốn không phải là súng gây mê mà tám, chín phần là súng thật, đạn thật.

Kiều Uyên là dân làm ăn đàng hoàng cơ mà? Đằng sau lưng hắn rốt cuộc đang làm gì mà phải thủ cả súng đạn?

Hàng Tư lại nhìn thấy người quản gia kia.

Người đã hết lời khuyên nhủ cô, cũng chẳng hề châm chọc khi thấy cô vẫn không nghe lời khuyên mà bỏ chạy rồi bị bắt trở về, bởi vì mặt mũi ông ấy đã sưng húp đầy những vết thương.

Hàng Tư sửng sốt, tận đáy lòng mơ hồ một linh cảm, cô hỏi quản gia: "Vì chuyện để tôi bỏ trốn sao?"

Quản gia ấp a ấp úng, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ nói: "Tôi không có vấn đề gì, chẳng phải đều là vết thương ngoài da thôi sao?"

Nghe xong, Hàng Tư lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Chưa nói đến chuyện tình cảm giữa cô và vị quản gia ấy sâu đậm đến đâu, nhưng từ lúc cô bị đưa lên đảo tới giờ, ông ấy vẫn luôn là người lo cho cô từng bữa ăn, giấc ngủ. So với các vệ sỹ trên đảo, quản gia chí ít còn có chút tình người, thêm nữa Hàng Tư cũng không muốn liên lụy những người xung quanh chịu khổ vì cô.

Quản gia nói: "Lúc cô Hàng được anh Kiều đưa về đây, cô yếu lắm, còn sốt liên miên, sốt đến mất hết ý thức ấy."

Hóa ra là vậy.

Cô đã đổ bệnh nặng, chẳng trách cô có cảm giác mình đã bước một chân vào Quỷ môn quan. Đã đến nước này rồi, vì sao còn kéo cô quay trở lại nhân gian chứ? Cô đã chịu đủ những đau đớn trên đời rồi. Nếu người ta bảo cuộc đời định sẵn là một chuyến tu hành khổ hạnh, lẽ nào cô tu chưa đủ?

Rất lâu sau, Hàng Tư hỏi quản gia: Anh Kiều vẫn đang ở trên đảo à?

Quản gia đáp: Nhưng giờ này chắc anh Kiều chưa dậy đâu.

Hàng Tư nhìn giờ, mặt trời sắp lên đến ngọn tre rồi mà còn chưa dậy ư? Có vẻ không giống phong cách của Kiều Uyên cho lắm. Trong khoảng thời gian ở trên đảo, Hàng Tư coi như cũng ít nhiều hiểu hơn về tác phong nghỉ ngơi và làm việc của Kiều Uyên, ngủ muộn dậy sớm, còn hắn đang bận gì thì cô không rõ. Hàng Tư hay nghĩ, trong lúc ở lỳ trên đảo, hắn không cần xử lý việc công ty sao?

Quản gia nhìn ra sự hồ nghi nơi đáy mắt cô, bèn nói: "Nghe nói khi đó cô Hàng rơi xuống nước, chính anh Kiều đã nhảy xuống nước cứu cô lên. Sau đó cô bệnh nặng, cũng chính anh Kiều là người bỏ ăn bỏ ngủ để chăm sóc cô. Tối qua cô Hàng bỗng dưng sốt cao, đến tận tờ mờ sáng mới hạ. Anh Kiều phải chắc chắn cô hạ sốt rồi mới đi nghỉ."

Sau đó, Hàng Tư đi ra khỏi phòng, nhìn thấy mọi thứ trên đảo, cô bất đầu ngẩn ngơ. Cô tình nguyện tất cả những gì trước mắt chỉ là một giấc mơ.

Tất cả những vệ sỹ canh chừng trên đảo vào ngày cô bỏ trốn đều bị phạt, nhiệt độ trên đảo vừa phải, thế nên các vệ sỹ đều mặc áo ngắn tay, có thể nhìn thấy trên khuỷu tay, trên mặt có vết thương, sau khi nhìn thấy cô thì như nhìn thấy kẻ thù, chỉ sợ cô lại chạy mất.

Cùng lúc ấy, Hàng Tư lại nhìn thấy không ít gương mặt xa lạ, bao gồm cả đầu bếp, sư phụ nấu mỳ... ở trên đảo, cô đều không quen.

Quản gia báo rằng: "Anh Kiều lại cử thêm vài vệ sỹ mới đến. Với cả, biết cô ăn ít, anh Kiều cho là tốp đầu bếp lúc trước không ổn nên thay người mới."

Hàng Tư quan sát quản gia: "Vì sao hắn luôn giữ ông ở đây?"

Lúc trước nếu không uy hiếp quản gia, cô cũng không thoát ra được, về lý mà nói Kiều Uyên sẽ không đời nào giữ ông ấy lại, chắc chắn phải thay quản gia mới. Quản gia nói nhỏ: "Không giấu gì cô Hàng, tôi có rời khỏi đảo cũng không biết phải đi đâu, thế nên anh Kiều đã giữ tôi lại."

Sao lại không biết phải đi đâu?

Trời đất rộng lớn, đi đâu chẳng được, lẽ nào không có người thân ư?

Quản gia nói: Nào có người thân nào, ông ấy đã từng tuổi này rồi, ông ấy cũng chưa từng kết hôn, không vợ không con, bây giờ già cả rồi cũng chỉ một mình.

Ông ấy còn nói cuộc sống trên đảo yên tĩnh, cũng không có lắm chuyện rình rang như ngoài kia. Ông ấy đã quen với nếp sinh hoạt ở đây, ra ngoài chắc gì đã sống nổi.

Hàng Tư nghe giọng, nghe âm điệu, hỏi ông ấy đã theo Kiều Uyên từ trước đến giờ sao? Trước khi tới đảo, ông ấy làm nghề gì? Ông ấy sống ở trên đảo bao lâu rồi? Một loạt các nghi vấn.

Quản gia dĩ nhiên cũng nghe ra ý của cô. Ông ấy im bặt không nói nữa, mãi mới lên tiếng: Nếu cô muốn biết thêm về anh Kiều, cô nên đích thân hỏi anh ấy là hơn.

Hàng Tư vốn không có hứng thú muốn biết.

Cô chỉ có hứng thú với một chuyện.

"Vì sao cứ phải là tôi?" Một lần nữa gặp lại Kiều Uyên, Hàng Tư đã hỏi hắn: "Anh nói anh thích tôi, tôi không tin. Thích một người không phải là như vậy, Kiều Uyên, tôi đã đắc tội gì với anh?"

Tuyệt đối không thể là yêu, cô chưa từng thấy ai yêu một người lại bi.ến th.ái đến mức này.

Kiều Uyên quá trưa mới dậy.

Lúc uống trà chiều, Kiều Uyên mời Hàng Tư tới căn nhà kính.

Buổi sáng nắng còn rực rỡ, đến khi bước vào nhà kính rồi, trời bắt đầu chuyển qua âm u, nổi gió, phía chân trời mây sa sầm đen lại như chì, gần như muốn đè nặng xuống mặt biển.

Khí hậu trên đảo thay đổi thất thường là chuyện hay gặp, một giây trước còn trời quang mây tạnh, một giây sau đã mưa gió bão bùng, có lúc nhiệt độ còn hạ thấp đột ngột, tóm lại rất bất định.

Nhà kính ở một vị trí có địa hình cao, đá nền sau này cũng đã được nâng lên, thế nên ngồi giữa nhà kính có thể ngắm được phần lớn khung cảnh trên đảo, phóng tầm mắt ra xa là một bờ biển mênh mông vô tận, đến tối, trên đỉnh đầu có thể ngắm ngàn vạn tinh tú.

Cảnh sắc đẹp thì đẹp đấy, bao trọn toàn bộ hòn đảo, có thể nói là một chốn bồng lai tiên cảnh. Nhưng một nơi có đẹp đến mấy một khi mất đi tự do thì cũng có khác gì nhà tù.

Gió biển thổi cho mặt biển cuộn sóng, xa xa có những ngọn sóng lớn chực lớn dậy, nhìn từ trong nhà kính ra không có nhiều cảm giác, nhưng Hàng Tư từng trải nghiệm cảm giác đứng trên đó, mới biết được nếu nó tiến tới gần sẽ che trời lấp đất, khủng khiếp như thế nào.

Kiều Uyên rất từ tốn.

Trong nhà kính, hương café thơm nồng, động tác uống café của hắn cực kỳ tao nhã. Nhưng không biết có phải do sắc trời bên ngoài hay không mà đáy mắt hắn chỉ toàn u ám, nặng nề, không có chút ánh sáng nào.

Hàng Tư chưa bao giờ thấy hắn nổi trận lôi đình, không chưa được biết dáng vẻ của hắn nếu thẹn quá hóa giận, cho dù là lúc hắn tận mắt chứng kiến cô trốn ra khỏi hòn đảo.

Hắn giống như một người khiếm khuyết về nhân cách, không biết phẫn nộ, nhưng cũng giống như một người có tâm lý cực kỳ ổn định, có thể kiểm soát tốt mọi hỉ nộ ái ố.

Kiều Uyên đánh mắt nhìn cô, rót cho cô một cốc nước cam ấm, khẩu khí nhẹ như không. "Thích một người không phải là như thế này ư? Vậy là như thế nào? Em từng thích ai sao?"

Câu hỏi cuối cùng của hắn khiến người ta phải lạnh gáy.

"Kiều Uyên, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Hàng Tư không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi thẳng thừng.

Kiều Uyên hờ hững đáp: "Những người, những chuyện ngoài kia quá hỗn tạp. Tôi đưa em tới đây là vì không muốn thế giới bên ngoài quấy rầy tới hai chúng ta, không hay sao?"

"Không hay." Hàng Tư nói đanh thép: "Tôi không thích như vậy."

"Thế nên em bỏ trốn?" Kiều Uyên nửa đùa nửa thật: "Biển khơi bao la em định trốn đi đâu? Chỉ dựa vào một chiếc thuyền nát? Nếu không gặp được tôi, có lẽ em đã chôn mình nơi đại dương lâu rồi."

Hàng Tư nhìn hắn chằm chằm: "Chẳng thà tôi được chôn mình nơi đại dương còn hơn!"

Kiều Uyên không giận, mà nhìn Hàng Tư như vừa nghe một câu chuyện cười: "Cô bé, em tưởng em vừa đi một chuyến hành trình trên biển là em có tư cách nói câu này à? Đừng nghĩ chết dễ dàng như vậy. Chỉ có sống mới có cơ hội lật ngược tình thế, chết là hết."

Hàng Tư bặm môi, rất lâu sau mới nói: "Anh nói thì dễ đấy, bây giờ người đang bị giam cầm là tôi."

"Tự do quan trọng đến thế sao?" Kiều Uyên cười khẩy, nhẹ nhàng đặt cốc café lên bàn: "Chẳng phải từ nhỏ em đã trải qua những chuyện như thế này ư? Từ mất đi tự do đến sau cùng, em thà mất đi tự do."

Hàng Tư sững người.

"Con người là vậy, khi đánh mất tất cả luôn vô thức níu lấy những gì mình đang giữ trong tay." Giọng Kiều Uyên trầm thấp, điềm nhiên: "Trên đời có hàng tá chuyện còn đau đớn hơn cái chết, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, người ta thường vẫn quyết định được sống trước đã."

Hơi thở của Hàng Tư trở nên dồn dập: "Làm sao anh biết chuyện lúc nhỏ của tôi?"

Kiều Uyên mỉm cười: "Tôi muốn tìm hiểu một người, khó lắm sao?"

Hàng Tư không cảm thấy đơn giản như vậy.

"Vì vậy, hãy nhớ rằng lần sau đừng bồng bột suy nghĩ muốn trốn khỏi đây. Em tưởng vệ sỹ trên đảo sợ làm em bị thương nên không dám cản em à? Họ biết em là người của tôi nên không dám tùy tiện tổn thương em thôi." Kiều Uyên cảnh cáo.

Hàng Tư vô thức phản bác: "Tôi không phải người của anh!"

Dứt lời, cô cảm giác bầu không khí xung quanh âm thầm thay đổi, một sự lạnh lẽo xâm nhập đâu đây, chính là ánh mắt Kiều Uyên nhìn cô, trông có vẻ bình thản nhưng như có những cơn sóng dữ dội đang ẩn mình dưới sự bình thản ấy.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.