Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 144: Em vui là được, có chuyện gì có tôi gánh chịu



Một cái khay không thì nặng được đến mức nào? Cứ cho là để yên nó đập thẳng xuống đầu cũng không quá đau đớn.

Nhưng, mất mặt.

Một giây trước còn đánh cho đối phương khóc cha khóc mẹ, bầu không khí thể hiện sự lạnh lùng còn chưa kịp nguội, một giây sau nếu bị một cái khay bay quá đập thẳng vào mặt thì còn gì để nói nữa?

Cũng may, Lục Nam Thâm đã kịp thời bảo vệ mặt cô.

Khi nhìn sang Phương Sênh, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Nam Thâm qua mấy kẽ tay, cô ấy như nhìn thấy một vị thần cứu vớt chúng sinh. Biểu cảm như trút được gánh nặng ấy qua con mắt của Hàng Tư thật sự là... mất mặt, người chị em này cũng chỉ được cái mạnh miệng mà thôi.

Thế là, lớp "da mặt" Lục Nam Thâm nhặt lại giúp cô được chuyển cả sang cho Phương Sênh.

Ngược lại, Niên Bách Tiêu đi theo sau Lục Nam Thâm nhìn thấy cảnh này thì không nhịn nổi, có mấy bận suýt thì bật cười. Đáng chết thay, Phương Sênh lại liếc thấy Niên Bách Tiêu. Chỉ một cái liếc mắt, cô ấy bắt đầu gào rú trong lòng: Toi rồi toi rồi! Mất toi hình tượng Lâm Chí Linh của mình!

Xung quanh càng lúc càng đông người hơn.

Căng tin này rộng thì rộng thật nhưng động tĩnh của họ phía này quá lớn, cộng thêm việc dù là Lục Nam Thâm hay là Niên Bách Tiêu thì ngoại hình cũng đều thu hút ánh nhìn, thế nên cứ ai tới căng tin đều sẽ túm tụm về phía này.

Sau khi đón lấy cái khay đựng đồ ăn, Lục Nam Thâm quét mắt nhìn quanh một lượt, khẽ mỉm cười: "Còn bạn nào chưa kịp lấy khay không?"

Anh vừa dứt lời, các cô gái rục rịch muốn lao ra, chỉ mới đó đã có người giật mất cái khay. Hàng Tư chưa bao giờ lo lắng về bản lĩnh "thị uy bằng nhan sắc" của Lục Nam Thâm, chỉ cần là nơi có anh, các cô gái xung quanh cũng nhờ gì làm nấy, tuyệt đối không để anh rớt thể diện.

Hàng Tư lấy cánh tay huých nhẹ vào Lục Nam Thâm một chút, tỏ ý bảo anh buông tay ra đã. Nhưng Lục Nam Thâm không có ý buông tay, anh vẫn ôm eo cô, quay đầu nói với cô gái kia: "Bạn này, khay là để đựng đồ ăn, đừng mang ra đánh nhau, lại còn đánh bạn mình, làm vậy rất có vấn đề đấy."

Cô ta thấy có người ra mặt nói đỡ cho Hàng Tư, hơn nữa còn là hai anh chàng mấy hôm nay đang nổi tiếng, không biết trút giận vào đâu, bèn nói bằng giọng chanh chua: "Chính cậu ta ra tay với tôi trước! Tôi mới là nạn nhân, những ai đứng đây nãy giờ đều có thể làm chứng!"

Đám sinh viên xì xào bàn tán.

Nhưng Lục Nam Thâm không có ý định hỏi ý kiến ai trong số họ. Anh mỉm cười, có vẻ rất nghiêm túc: "Thế ư? Cô ấy đánh cậu trước? Vậy thì vấn đề chắc chắn nằm ở cậu rồi."

Cô ta sững người.

Lục Nam Thâm cúi đầu nhìn về phía Hàng Tư, nụ cười nơi đáy mắt dịu dàng khôn tả: "Tôi hiểu Hàng Tư, cô ấy đã phải ra tay đánh ai thì người đó chắc chắn có lỗi."

"Cậu..." Cô ta tức muốn chết.

Phương Sênh nghe vậy lập tức hùa theo: "Không sai, cậu không ngứa miệng chửi bới người ta trước, Hàng Tư có đánh cậu không? Cậu nói cậu là người được ăn học đàng hoàng, lại còn là con gái mà miệng nói ra được những câu bẩn thỉu như vậy thật uổng phí tiền học phí cha mẹ đóng cho cậu."

Có Niên Bách Tiêu đứng đây, mức độ phản pháo của Phương Sênh cũng "dịu dàng" hơn
nhiều, chỉ như đang chân thành khuyên nhủ.

"Còn nữa." Lục Nam Thâm từ tốn nói tiếp. Anh nhìn Hàng Tư, nhưng những lời nói ra lại như nói với tất cả mọi người: "Giá mà cô ấy là người thiếu đứng đắn một chút, tôi đã chẳng phải theo đuổi cô ấy vất vả như thế này."

Hàng Tư ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, rồi ngã ngay xuống một hồ nước êm đềm, trong vắt. Đôi mắt rõ ràng là thuần khiết và trong sáng là thế vậy mà qua một câu nói ngắn gọn kia bỗng như nhuốm thêm vài phần mờ ám, mê hoặc.

Hàng Tư bỗng chốc cảm thấy cổ họng khô khốc, sau đó lí nhí bật một câu ra khỏi kẽ răng: "Lục Nam Thâm, anh đừng có tự tìm đường chết nữa."

Tai anh rất thính, cho dù xung quanh đang ầm ĩ lên vì câu nói của anh, cô tin rằng anh vẫn nghe thấy, mà cô cũng chắc chắn điều ấy, vì anh đã cười.

Lục Nam Thâm cười lên là đáy mắt sẽ như gió mát trăng thanh, như một mặt hồ nhẹ nhàng, gợn sóng lăn tăn, khiến người ta không thể dời mắt.

Anh quay đầu nhìn cô gái kia, cố tình hỏi với vẻ khiêm tốn: "Bạn học này, cậu rất hiểu Hàng Tư đúng không? Hay là cậu dạy tôi làm sao để tán đổ cô ấy đi? Tôi thật lòng muốn hỏi đấy."

Trong đám đông có người cười rộ lên, rì rà rì rầm.

Cô gái kia xấu hổ đến mức hoang mang, hơn nữa dĩ nhiên lòng rất phẫn nộ. Nhưng bài học bị Hàng Tư đánh lúc trước còn nguyên đó, sau lại gặp một Lục Nam Thâm thiên vị rõ ràng thế này, cô ta cũng biết mình sẽ không được hời, bèn tức giận huých đám đông ra, bỏ đi. Mấy người bạn của cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại, thậm chí chẳng muốn ngồi đây ăn cơm nữa, rảo bước bỏ đi cả.

Câu chuyện ồn ào chấm dứt ở đây.

Niên Bách Tiêu ra mặt: "Hết chuyện rồi, hết chuyện rồi, mọi người tản ra cả đi, chuyện yêu đương nhà người ta có gì đâu mà hóng."

Một câu nói khiến tóc tai Hàng Tư như dựng đứng cả lên. Cô quay qua, nhìn chằm chằm vào Niên Bách Tiêu, đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà.

Lục Nam Thâm nhẹ nhàng xoay gương mặt cô lại, cười nói: "Xung quanh mọi người chưa đi hết đâu, dù có là diễn kịch cũng nên diễn tới cùng. Nhìn tôi, không được nhìn cậu ta."

Hàng Tư tức đến bật cười.

Chẳng biết có sinh viên nào đứng giữa đám đông gào lên một tiếng: "Người anh em, tôi dạy cậu một câu nhé: Gái ngoan sợ trai mặt dày, cậu hiểu chứ."

Lục Nam Thâm nhìn về phía người ấy, mỉm cười: "Hiểu rồi."

Màn kịch huyên náo kết thúc, bốn người họ chưa đi khỏi căng tin mà chọn một chỗ để dùng bữa. Đại học A có vài căng tin thì nhà này là ngon nhất, Hàng Tư giữ vững nguyên tắc "Không phải lỗi tại tôi, nên tôi chẳng có gì phải xấu hổ", đường đường chính chính ra gọi món và ngồi ăn.

Bốn người họ ngồi ở một bàn sát cửa sổ. Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, thoải mái hắt vào trong, rải lên khắp người họ, những người xung quanh nhìn vào sẽ thấy họ như chìm trong biển nắng vậy, thứ ánh sáng chói mắt ấy rất hư ảo. Nam thanh nữ tú ắt sẽ khiến người ta chú ý, nhưng không ai dám tới quấy rầy. Họ như thuộc về một thế giới khác và những người còn lại ở một thế giới khác vậy.

Nhưng bản thân họ không hay biết, vẫn nói cười vui vẻ, coi như không thấy ánh mắt ngoài kia.

Lúc dùng bữa, Phương Sênh hỏi một câu mà cô ấy đang rất quan tâm: "Anh Lục, anh thật sự đang theo đuổi Hàng Tư sao?"

Hàng Tư suýt chút nữa mắc nghẹn miếng cơm. Cô ngước lên trừng mắt với Phương Sênh, sao cứ thích nhắc mấy chuyện này thế? Khó khăn lắm mới quên được chủ đề này, cô ấy thì hay rồi, cứ thích khơi lại.

"Anh Lục ban nãy chỉ giải vây giúp chúng ta thôi, cậu không cảm ơn người ta thì thôi, còn buông lời trêu chọc, thích hợp không?" Hàng Tư kịp thời chặn cái miệng cô ấy lại.

Qua cuộc nói chuyện tối hôm trước, Phương Sênh đã biết ý Hàng Tư, nên chỉ cười cười không nói tiếp nữa. Có điều, cô ấy cảm thấy tiếc nuối. Tuy rằng gương mặt của Lục Nam Thâm có một thời gian khiến Phương Sênh lo ngay ngáy nhưng tiếp xúc rồi cô ấy khẳng định, họ là hai người khác nhau.

Lục Nam Thâm thật sự như một vầng trăng sáng đêm thanh, vằng vặc soi tỏ lòng người. Phương Sênh cho rằng những lời miêu tả của Hàng Tư về anh là rất chuẩn xác, thế còn không gọi là hiểu thì gọi là gì? Sự nuối tiếc của cô ấy nằm ở đây. Cô ấy cảm thấy họ rất xứng đôi vừa lứa, nếu mà không đến được với nhau thì quả là đáng tiếc.

Nhưng Phương Sênh không nhắc tới chuyện này nữa, không có nghĩa là Lục Nam Thâm chịu bỏ qua. Anh đẩy một chiếc bánh tart trứng ra trước mặt Hàng Tư, nói nhẹ nhàng: "Bây giờ cả trường đều biết tôi đang theo đuổi em, tôi không tranh thủ được sao?"

"Lục Nam Thâm." Hàng Tư sầm mặt xuống, khẽ quát: "Anh còn ăn nói hàm hồ nữa, tôi mặc kệ anh thật đấy."

Lục Nam Thâm cười: "Ăn bánh trứng đi, mùi vị ổn lắm đấy."

Chẳng biết anh có để tâm tới lời nói của cô không nữa. Hàng Tư cúi đầu ăn bánh trứng, Lục Nam Thâm còn đưa tay kéo lớp giấy bạc bên ngoài thấp xuống một chút, động tác hết sức tự nhiên. Cô hít hà, không chỉ ngửi thấy mùi bánh trứng thơm nồng mà còn cả mùi hương thanh tao, mát lạnh của người đàn ông, đến từ những đầu ngón tay anh.

Hàng Tư bỗng nóng bừng mặt lên một cách vô dụng.

"Nhưng các anh vào căng tin từ lúc nào thế?" Phương Sênh vẫn chưa từ bỏ, chủ yếu muốn vớt vát lại chút hình tượng của bản thân.

Niên Bách Tiêu nhớ lại rồi nói: "Trước khi Hàng Tư động thủ, lúc cô ấy bị mắng ấy." Sau đó anh ấy quay lại hỏi Lục Nam Thâm: "Đúng nhỉ?"

Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng, nghĩ bụng: Niên Bách Tiêu, cậu không biết ăn nói thật đấy à, không thể nói khéo léo hơn được sao?

Phương Sênh nghe xong mà lòng tắt nắng, nhưng nghĩ cũng phải. Những câu nói phản bác sau cùng của Lục Nam Thâm rõ ràng đã thể hiện anh nghe thấy hết đoạn đầu đối phương nói gì. Cô ấy thầm gào rú trong lòng, đúng là bước chân trái ra cửa mà.

"Thế là hai anh đứng xem trò vui?" Phương Sênh moi móc.

Niên Bách Tiêu liên tục xua tay: "Em hiểu nhầm bọn anh rồi. Bọn anh muốn ra tay sớm hơn, nhưng bọn anh cũng muốn khiến đối phương tâm phục khẩu phục, sau này không dám chọc ghẹo Hàng Tư nữa."

Câu nói này có hơi lệch logic, đến mức một người trước nay tâm tính ổn định như Lục Nam Thâm cũng không chịu nổi phải lên tiếng giải thích: "Tôi cảm thấy để Hàng Tư đích thân xử lý sẽ hay hơn cả, đánh cho cô ta phục cũng là chuyện tốt. Cuộc chiến giữa các cô gái, tôi không tiện can dự, nhưng một khi đối phương ra tay thì lại là chuyện khác."

Niên Bách Tiêu gật đầu: "Đúng, là ý này đấy."

Phương Sênh để ý kỹ mọi biểu cảm của Lục Nam Thâm khi nói lời giải thích. Tuy rằng cô ấy không phải là cao thủ đọc vị đàn ông, nhưng qua ánh mắt vẫn nhìn ra được một người có chân thành với một người hay không, trừ phi anh là một diễn viên chuyên nghiệp. Cô ấy nhìn ra được Lục Nam Thâm rất quan tâm tới Hàng Tư, bằng không đã chẳng chủ động giải thích.

Hàng Tư nửa đùa nửa thật: "Tôi đã đánh người ta rồi, anh còn nghĩ tôi làm đúng à?"

"Em vui là được, có chuyện gì có tôi gánh chịu." Lục Nam Thâm cầm đôi đũa chung lên gắp cho cô một miếng thịt, vừa nghiêm túc vừa như đùa giỡn: "Đánh người ta đau tay rồi phải không, nào, bù lại."

Khiến Hàng Tư không biết nên khóc hay cười.

Sau khi biết chuyện Lục Nam Thâm không chỉ là sinh viên trao đổi của Đại học A, mà anh còn qua Học viên âm nhạc bên cạnh làm trợ giảng, Hàng Tư và Phương Sênh đều rất bất ngờ. Hàng Tư hiểu ý đồ của anh, hạ thấp giọng: "Cứ cho là anh muốn điều tra hung thủ, cũng đừng dấn sâu vào nguy hiểm như thế chứ?"

Lục Nam Thâm nói: "Mục tiêu cuối cùng của hung thủ chính là tôi, thế nên tôi không quan tâm mạo hiểm ở chỗ nào. Việc tôi tìm tri âm chơi nhạc là thật, ngoài ra, học viện bên đó cũng đích thực mời tôi trợ giảng."

Phương Sênh nói lời thật lòng: "Với độ tuổi của anh có thể qua bên đó làm trợ giảng là giỏi lắm rồi, nhưng cứ nghĩ đến lai lịch của anh, tôi lại thấy anh làm một trợ giảng là hơi phí phạm tài năng."

Học viện âm nhạc kế bên được coi là ngôi trường cao cấp nhất về chuyên ngành âm nhạc, các thầy bên đó chắc cũng không lạ gì Lục Nam Thâm, bằng không sao dễ dàng cho anh vào?

Lục Nam Thâm cười nói: "Làm trợ giảng có nhiều thời gian rảnh, vừa được học vừa có thể tra án."

Hàng Tư khẽ thở dài, lúc ở Tây An cũng chẳng thấy anh quá cố chấp chuyện học hành. Sao người này có thể học vượt cấp khi còn trẻ thế được nhỉ?

"Chủ động xuất trận, tương tác với hung thủ. Chỉ cần đối phương làm nhiều thì sẽ sai nhiều, kiểu gì cũng lộ ra manh mối. Ngoài ra, tôi cũng đã có lời với cảnh sát Trần, anh ấy cũng luôn ở trong trạng thái đề phòng, luôn luôn theo sát tình hình của chúng ta."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.