Một câu nói hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cô đúng là chưa bao giờ hỏi.
Không những cô chưa hỏi Niên Bách Tiêu mà cũng chưa hỏi Lục Nam Thâm, chỉ biết hai người họ sẽ quay về trường. Khi đó ly biệt, cô cứ nghĩ sẽ không bao giờ còn gặp lại nữa, thứ gọi là duyên phận không phải lúc nào cũng tồn tại.
Hơn nữa cô không biết anh sẽ tới Đại học A, nhưng Lục Nam Thâm thì biết cả hai người họ đều ở Đại học A, đặc biệt là Hàng Tư, anh biết thông tin này từ lâu rồi.
Lâu là bao lâu?
Lục Nam Thâm thành thật khai báo: "Từ sau khi ra khỏi thung lũng chết chóc, tôi đã biết rồi."
Một cô gái dám đơn thương độc mã xông vào thung lũng chết chóc, còn được rất nhiều người dân bản địa coi là phù thủy, anh cũng phải nghiên cứu xem lai lịch của cô thế nào chứ.
Nhưng sau khi điều tra mới phát hiện ra thông tin của cô hổng lỗ chỗ rất nhiều điểm, hơn nữa riêng hai năm cô dây dưa vào Kiều Uyên cũng hoàn toàn không điều tra được gì.
Nghe xong, Hàng Tư thảng thốt, bỗng nhiên nhớ tới hai chữ "Tạm biệt" mà anh nói lúc rời Tây An, hóa ra là anh sẽ đợi ở đây.
***
"Từ khi chia tay ở Tây An đến giờ cũng đã cả tháng rồi? Anh ấy vẫn luôn tìm kiếm nhân tài ư?"
Sau khi ra khỏi quán nướng, mỗi người trở về ký túc xá của mình, nhưng trước đó Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu đã đưa họ tới tận ký túc xá nữ.
Các sinh viên đi qua đi lại có người nhận ra họ, bèn âm thầm xì xào.
Khi về tới phòng, Phương Sênh khởi động mô hình hỏi cung. Hàng Tư đã sớm lường trước cô ấy sẽ có cả bụng nghi vấn, thế nên về tới nơi, việc đầu tiên cô làm là vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi chui tọt lên giường quấn chặt chăn.
Hỏi thì hỏi đi.
Phương Sênh không hơi đâu giận dỗi cô, cô ấy nói năng cũng bình thường trở lại, từng câu từng chữ đều hướng về Lục Nam Thâm.
Khi hỏi về việc Lục Nam Thâm chiêu mộ nhân tài, Hàng Tư tỏ ý không rõ. "Một tháng chắc chắn là không đủ. Dàn nhạc D là dàn nhạc giao hưởng, chỉ riêng việc tìm lại những người cũ thôi đã khó khăn rồi." Hàng Tư giải thích một câu.
Thật ra cô cũng chưa hỏi kỹ, cô có cảm giác nếu hỏi anh một tháng qua vì sao anh không xuất hiện sẽ khiến cô như một "oán phụ" vậy.
Phương Sênh đứng bên cạnh giường cô, vì quá tò mò mà cả bước rửa mặt cũng không chịu ở yên trong phòng vệ sinh. Cô ấy bôi đầy bọt rửa mặt lên mặt, cả gương mặt xù lên như món tempura vậy.
Cô ấy đang định hỏi gì đó thì Hàng Tư ngăn lại, đưa ra lời đề nghị chân thành: "Hay là cậu cũng học mình, rửa ráy xong rồi hãy nói chuyện?"
Bọt rửa mặt dính cả vào mắt rồi, Phương Sênh vội vàng đi vào phòng tắm, vừa rửa mặt vừa lẩm bẩm: "Mỗi lần hết sữa rửa mặt là mình lại băn khoăn có nên mua hãng high-end không, chứ cứ mỗi lần rơi vào mặt thế này mình chắc chắn trong này chỉ toàn axit!"
Hàng Tư cuộn người trong chăn, nghe những câu càm ràm đó, lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Phương Sênh rửa mặt xong nhanh chóng đi ra, tóc xõa xuống, khuôn mặt nhỏ cũng trắng nõn như vầng trăng, gương mặt dịu dàng, ngũ quan tinh tế. Hàng Tư luôn nói Phương Sênh có một gương mặt bình yên, rất điềm đạm.
So với tính cách của cô ấy, có đôi chút khác biệt.
Hàng Tư thề là chỉ một chút thôi...
"Rầm" một tiếng, đầu giường của Hàng Tư bị gõ một cái rất bạo lực, bên tai là chất giọng hào sảng của Phương Sênh: "Này! Mình chưa hỏi xong mà!"
Hàng Tư chẳng buồn mở mắt: "Cậu hỏi đi."
"Mình thấy cậu buồn ngủ rồi!" Phương Sênh chống nạnh đứng cạnh giường, ngẩng đầu nhìn cô: "Thái độ này của cậu khiến mình không hài lòng."
Hàng Tư uể oải mở mắt ra: "Chỉ cần cậu cho mình xin một phần mười sự dịu dàng mà cậu thể hiện với Niên Bách Tiêu thôi, mình cũng mãn nguyện rồi."
Cô ôm chăn ngồi dậy khỏi giường, dựa vào tường: "Được chưa?"
Nói chuyện thôi mà, có cần phải nghiêm túc như vậy không?
Phương Sênh hài lòng, quay người bò lên giường theo, ngồi đối diện với cô: "Cậu có biết lúc vừa nhìn thấy anh ấy, mình giật hết cả mình không?" Cô ấy nhìn chằm chằm Hàng Tư: "Anh ấy rốt cuộc có phải Kiều Uyên không?"
"Không phải." Hàng Tư không hề kinh ngạc chút nào, cô trả lời thẳng vào câu hỏi của cô ấy: "Anh ấy là anh ấy, Kiều Uyên là Kiều Uyên."
"Nhưng hai người họ quá giống nhau đi." Cứ nghĩ tới gương mặt của Lục Nam Thâm là Phương Sênh lại có chút sợ hãi.
"Đúng là giống, nhưng anh ấy không phải Kiều Uyên." Hàng Tư nói.
Phương Sênh kéo chiếc chăn trên người mình lại một chút, nghĩ một lúc rồi lặp lại lần nữa: "Thật sự rất giống đấy."
"Thật ra cũng không giống lắm đâu." Hàng Tư giải thích cho cô ấy nghe: "Nói cho cùng vẫn là hai người, dù tính cách hay phương thức làm việc cũng không giống nhau. Hơn nữa..."
Cô nhấn mạnh lại trọng điểm: "Thật ra nếu nhìn kỹ họ không giống lắm đâu."
Phương Sênh nhớ lại, gật gù: "Nếu mà nghĩ sâu như vậy thì cũng khác đấy. Đầu tiên là Lục Nam Thâm trẻ hơn hắn, anh ấy mới chỉ..." Cô ấy nhìn Hàng Tư.
Hàng Tư đáp: "21."
Phương Sênh gật đầu: "Trông mới chỉ ngoài 20, Kiều Uyên phải ngoài 30 nhỉ? Ánh mắt cũng khác, Lục Nam Thâm trẻ trung phơi phới, đôi mắt trong veo. Còn Kiều Uyên thì nhìn một cái đã thấy rất thâm trầm, tâm tư sâu không lường được."
Nói tới đây, cô lại hỏi Hàng Tư: "Nhưng mà, họ có phải bà con thân thích gì không?"
Hàng Tư khó xử: "Không có một chút quan hệ nào cả."
Phương Sênh "ừm" một tiếng, lại giống như đang tự khuyên mình: "Đúng là khác, quả thực là hai người khác biệt. Một người là thiên tài âm nhạc, một người làm kinh doanh, ngành nghề cũng chẳng liên quan lắm."
Rồi cô ấy bất thình lình nhớ lại: "Nhưng mà! Anh ấy cũng học kinh doanh!"
Hàng Tư đồng ý: "Thì anh Bách Tiêu của cậu cũng học kinh doanh đó."
Một câu trả lời khiến Phương Sênh á khẩu không biết nên nói gì tiếp, rất lâu sau cô ấy mới hỏi: "Mà sao họ còn học thêm kinh doanh nhỉ?"
Hàng Tư nhìn cô ấy, buồn cười: "Cậu chưa hiểu Niên Bách Tiêu thì thôi, lẽ nào còn chưa biết về Mr. D? Không rõ lai lịch của anh ấy sao?"
Lai lịch ư...
Nói thật, Phương Sênh chỉ chú ý đến việc anh là một nhạc trưởng thiên tài.
Hàng Tư lãng phí nước bọt, bắt cô ấy đi tra cứu về Niên Thị và Lục Môn. Phương Sênh giật mình. Hai cái tên này nghe không lạ tai chút nào, rồi cô ấy liên tưởng tới họ của hai người đó, thảng thốt, vớ ngay lấy di động để tra một lúc. Tuy tên của họ không hiện trực tiếp lên các bài báo, nhưng qua các sơ đồ quan hệ của Lục Đông Thâm và Niên Bách Ngạn, cô ấy đã lần lượt nhìn thấy hai cái tên đó.
"Hai người này... lai lịch dữ dội vậy sao?" Phương Sênh ngồi một lúc mới bình tĩnh lại được.
Hàng Tư đã hiểu quá rõ: "Dữ dội hay không còn phải xem họ có mưu tính gì không, chứ người bình thường ai quan tâm tìm hiểu râu ria làm gì."
Phương Sênh nghĩ cũng đúng, nhưng ngay sau đó lại sực nhở ra: "Này, cậu nói mình đấy à?"
"Không đánh tự khai chính là cậu đấy."
Phương Sênh cười hì hì: "Thì mình thấy anh Bách Tiêu đẹp trai, nhưng mình cũng đơn thuần thấy là anh ấy tốt tính, phóng khoáng, quan trọng vẫn là đẹp trai."
Hàng Tư nhướng mày quan sát cô ấy. Quả nhiên trong mắt tình nhân chỉ có Tây Thi, nói một mạch ra bao nhiêu là ưu điểm thế cơ mà.
"Nhưng anh ấy nói làm vệ sỹ cho Lục Nam Thâm là thế nào?"
Hàng Tư cũng không giấu giếm: "Muốn kiếm tiền thôi."
"Anh ấy là cậu chủ mà." Phương Sênh cảm thấy khó tin, nhưng nói xong câu ấy, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì quan trọng: "Mình hiểu rồi! Anh trai của anh ấy là Niên Bách Ngạn!"
Hàng Tư nhìn cô ấy bằng ánh mắt "Cậu nói thật thừa thãi". Phương Sênh lập tức giải thích: "Ý của mình là, giờ mình mới hiểu câu nói hôm trước của anh Bách Tiêu, anh ấy chẳng nói anh trai ở trong đó là gì."
Hàng Tư "ừm" một tiếng, nếu đã hiểu rồi thì đừng nên nhấn mạnh làm gì. Phương Sênh đưa ra kết luận: "Thế nên, anh Bách Tiêu... hết tiền rồi?"
Hàng Tư đang định lên tiếng, chớp mắt nghĩ lại bèn hỏi cô ấy: "Nếu anh ấy nghèo rớt mùng tơi, cậu còn đoái hoài không?"
Phương Sênh trừng mắt: "Hàng Tư! Cậu nghĩ mình là loại người quá nông cạn đấy! Mình để ý anh ấy vì anh ấy có tiền hay không có tiền sao? Rõ ràng là mình bị nhan sắc thu hút mà!"
"Vô dụng, chẳng thà cứ để ý ví tiền còn hơn." Hàng Tư thở dài.