Từ hành lang đi vào trong phòng chỉ có mấy bước chân nhưng Lục Nam Thâm đã bị cắn mấy cái liền, dù như vậy Lục Nam Thâm vẫn bế cô vững chãi như thành đồng, quyết không buông tay, cắn răng bế cô về tận phòng, đặt lên giường mới thôi.
Hàng Tư nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt chỉ toàn lửa hận thù, vùng vẫy đòi nhảy xuống giường. Lục Nam Thâm ngồi bên cạnh giường, hai tay ghì chặt đôi vai thanh mảnh của cô, thấp giọng quát: "Hàng Tư, bình tĩnh lại."
Tiếng quát này ít nhiều có chút tác dụng, chí ít Hàng Tư đã giật mình như bị cái gì hù dọa vậy. Cô nằm đờ ra trên giường không nhúc nhích, cứ nhìn trân trân Lục Nam Thâm như thể hai người là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Nói thật, nhìn thấy ánh mắt này của cô, Lục Nam Thâm ngược lại cảm thấy lòng dễ chịu hơn. Trước đó anh còn có phần lo lắng, chẳng lẽ đối với người tên Kiều Uyên đó, Hàng Tư chỉ có thù hận, không có tình yêu ư? Tuy rằng cô chưa bao giờ kể tường tận về câu chuyện giữa cô và Kiều Uyên, nhưng từ vài câu chữ cũng có thể biết được họ ở bên nhau tương đối lâu, hơn nữa còn như còn sống nhau nhau một cách tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, nên chăng trong nỗi hận của cô vẫn xen lẫn một chút yêu thương?
Lúc này đây, Lục Nam Thâm không nhìn thấy một chút yêu thương nào trong đôi mắt Hàng Tư cả, chỉ có căm hận, hận chỉ muốn Kiều Uyên chết ngay lập tức.
Hàng Tư đỏ rực hai mắt.
Cả người cuộn tròn lại nơi đầu giường.
Cô vốn là một cô gái nhỏ bé nếu đứng trước Lục Nam Thâm, giờ đây co rúm lại như vậy càng khiến cô trông trở nên bé nhỏ. Mái tóc cô vốn rất dài và dày, khi xõa ra dường như có thể trói chặt lấy cô vậy. Gương mặt cô bé chỉ khoảng một lòng bàn tay, nhưng đôi mắt lại to, long lanh những giọt lệ, đầu mũi ửng đỏ.
Cô vừa khóc, Lục Nam Thâm đã hoảng hốt, nhất thời cuống quýt tay chân không biết phải làm sao. Một người chưa bao giờ phải dỗ dành con gái như anh khi đối mặt với tình cảnh này rõ ràng chẳng có chút kinh nghiệm nào. Anh rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, không ngờ, càng lau nước mắt càng chảy tợn.
Lục Nam Thâm càng hoang mang hơn, trái tim anh như bị cào xé, vừa sốt ruột vừa đau thương. Anh rút thêm vài tờ giấy nữa, cũng không quên trạng thái tinh thần mà cô đang rơi vào, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi em, ban nãy không phải là tôi quát em đâu..."
Hàng Tư lập tức gạt tay anh ra, thẳng thừng cúi gục đầu xuống, khóc rưng rức.
Lần này Lục Nam Thâm bối rối thực sự, phải làm sao đây? Phải dỗ cô thế nào? Anh nhất thời lại rất đau lòng. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Trong những trường hợp kiểu này, anh cũng không biết những người có kinh nghiệm nên giải quyết như thế nào, đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Nhưng bên cạnh anh ai có kinh nghiệm đây?
Niên Bách Tiêu ư? Trông cậu ta như vậy rõ ràng là không có kinh nghiệm gì.
Anh trai anh? Nói gì thì nói anh ấy cũng là người đã kết hôn. Chị dâu cả không hay khóc, nhưng anh dám chắc chị ấy từng khóc. Việc này được xác nhận qua một cuộc đối thoại giữa anh và anh cả. Anh từng hỏi anh ấy: Có phải lúc nào anh cũng nơm nớp lo sợ chị dâu chạy mất không? Về mặt này anh cả không bao giờ tỏ ra sĩ diện, anh ấy thừa nhận: Phải.
Còn sợ điều gì nữa?
Anh cả ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: Chắc là sợ cô ấy khóc.
Vậy giữa việc sợ cô ấy chạy trốn và sợ cô ấy khóc, phải chọn một, anh sợ nhất điều gì?
Sợ cô ấy khóc.
Thấy chưa, một người con trưởng như Lục Đông Thâm, tuy không phải là người có kinh nghiệm quá phong phú khi đứng trước mặt các cô gái nhưng cũng đã từng có những hành vi tệ hại như tranh giành, cưỡng đoạt cô gái mình thích, một hình tượng "thổ phỉ" như vậy mà cũng phải sợ con gái khóc, thì một kẻ không có nửa phần kinh nghiệm yêu đương như anh bối rối đôi chút cũng là lẽ thường, phải không?
Lục Nam Thâm tự tiêm một mũi "thuốc an thần" cho bản thân mình, ừm, phản ứng của anh chắc chắn là bình thường rồi.
"Kiều Uyên..." Cô gái trong lòng khẽ lẩm bẩm, thút thít.
Lục Nam Thâm hơi chau mày lại.
Hàng Tư ngước đầu lên trong lòng anh, gương mặt như cánh hoa lê bị mưa dập vùi. Lục Nam Thâm nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của cô, trái tim như bị va đập một cái rất mạnh vậy.
"Kiều Uyên." Khi lên tiếng gọi cái tên này thêm một lần nữa, cô bỗng yếu đuối hơn hẳn, không còn điên rồ và căm phẫn như ban nãy. Cô giống như một con thú nhỏ bị giam hãm, nó không còn sức vùng vẫy, chỉ còn biết khổ sở van nài.
Cô nhìn anh, ánh sáng trong đôi mắt như tắt lịm dần từng chút một, cô thì thầm: "Tôi không chạy nữa, anh đừng làm hại họ..."
Trái tim Lục Nam Thâm đập "thịch" một tiếng.
Cô nhìn anh đầy tuyệt vọng, những giọt lệ men theo khóe mắt chảy xuống, đôi đồng tử nhạt màu được gột rửa qua hàng nước mắt trở nên long lanh như viên pha lê. Lục Nam Thâm nhìn cô từ trên xuống, tận đáy lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Có sự khó chịu và cả tham lam, càng có những lòng riêng chưa thể nói rõ ràng, suy nghĩ này xuất hiện vừa vô cớ vừa đột ngột...
Anh muốn thay thế.
Thay thế Kiều Uyên, trở thành người lọt vào đôi mắt cô.
Đang mải nghĩ thì thấy Hàng Tư nhẹ nhàng choàng cánh tay qua cổ anh, đôi tay thanh mảnh trắng trẻo vừa dè dặt vừa yếu ớt đến bất lực.
Lục Nam Thâm hơi sững người.
"Xin anh..." Hàng Tư nước mắt lưng tròng, bờ môi hồng run rẩy.
Tầm mắt anh liếc xuống bờ môi cô, yết hầu gợi cảm khẽ trượt đi.
"Hãy tha cho bọn họ đi, anh bắt tôi làm gì... cũng được." Nói xong những lời này, nước mắt Hàng Tư càng chảy tợn, là một con người kiêu ngạo đã bị đập cho tan tác và tuyệt vọng. Cô chủ động tiến lại gần anh, bờ môi dần dần áp sát.
Có một khoảnh khắc đầu óc Lục Nam Thâm hoàn toàn trống rỗng, cho tới khi bờ môi mềm mại của cô gái chạm vào khóe miệng, một giây sau anh mới đẩy cô ra, lồng ng.ực rắn chắc phập phồng lên xuống.
Hàng Tư bị đẩy ra, ngước lên nhìn anh, ánh mắt hoảng loạn.
Lục Nam Thâm nói một cách khó khăn: "Hàng Tư, em nhìn cho rõ đi, tôi là ai."
Hàng Tư không thể nhìn rõ được, cô đang rơi vào một trạng thái hoàn toàn sai lệch. Cũng không rõ vì bị đẩy ra hay còn nguyên nhân nào khác, chỉ biết rằng cô lại khóc, lần này là bật khóc thành tiếng.
Hết cách, Lục Nam Thâm lại kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, thủ thỉ khuyên răn.
Niên Bách Tiêu đi vào phòng, nhìn thấy cảnh này thì tỏ ra rất kinh ngạc: "Sao lại khóc vậy? Cậu làm gì cô ấy đấy?"
Lục Nam Thâm hoàn toàn câm nín.
Niên Bách Tiêu thấy Hàng Tư khóc quá thương tâm, nhất thời cũng không đành lòng, thở dài nói: "Lục Nam Thâm, cậu làm vậy không ổn đâu, cậu xem, cô ấy khóc dữ quá, cần phải làm gì đó."
"Cần phải làm gì?" Lục Nam Thâm nhìn anh ấy có vẻ bực dọc, hỏi ngược lại.
Câu hỏi này của anh bỗng dưng khiến Niên Bách Tiêu ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi cũng không biết nên làm gì đó..."
Xưa nay cảm xúc của Lục Nam Thâm luôn ổn định, vì anh mang dòng máu của nhà họ Lục. Đừng nói là trong gia đình anh, thậm chí nhìn rộng ra toàn thể Lục Môn cũng không tìm được một người nào có tính cách nóng nảy, không cần biết họ suy nghĩ đơn thuần hay nhiều tâm tư, mưu mẹo, không cần biết họ hứng thú hay chán chường quyền lực của Lục Môn, việc các con cái trong Lục Môn đều có cảm xúc ổn định là điều mà ai cũng biết.
Nhưng ngay lúc này đây anh chỉ muốn gi.ết ch.ết Niên Bách Tiêu.
Cho dù có bị người anh trai Niên Bách Ngạn của cậu ta truy sát đi chăng nữa.
Niên Bách Tiêu mặc kệ ánh mắt đó anh, chủ động báo cáo tình hình phía Vân Vân, nói rằng ban nãy quá ầm ĩ, anh ấy cũng bất đắc dĩ mới phải ra tay. "Không làm cô ấy ngất thì cũng đành chịu." Anh ấy hất hàm về phía Hàng Tư: "Hay là cậu bấu cô ấy thêm một lần."
Lục Nam Thâm bặm môi không nói, lúc này anh chẳng muốn tiếp chuyện Niên Bách Tiêu dù là nửa câu. Niên Bách Tiêu cũng đã nhìn ra gương mặt khó đăm đăm của anh, tuy rằng quả thực đây là lúc cần nghiêm túc, vì xảy ra chuyện rồi mà? Nhưng anh ấy bỗng dưng thấy vui, hiếm có dịp thấy Lục Nam Thâm như thế này, bình thường cậu ta toàn hay trêu chọc người khác.
"Này, vẫn phải tìm nguyên nhân chứ, cậu định ngồi đó ôm cô ấy mãi à?"
Lục Nam Thâm định đáp lại một câu "Cần cậu lo à? Ôm hay không là việc của tôi", nhưng anh chợt cảm thấy yên ắng quá, cúi đầu xuống nhìn thì Hàng Tư đã ngậm nước mắt ngủ thiếp từ khi nào. Anh khẽ thở dài một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt cô, nhưng bực dọc trong lòng chỉ lan rộng ra chứ không thấy chấm dứt.
Cảm xúc này đến một cách quá đột ngột, còn xen lẫn cả sự không cam tâm và khó chịu, tóm lại, rất bực dọc.
"Gọi bố mẹ Vân Vân tới chỗ kỳ thạch đi." Lục Nam Thâm cố gắng đè nén cảm xúc xuống, lạnh nhạt nói một câu.