Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu

Chương 57: Ngày thứ 57 không muốn



Tư Niệm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nụ cười vốn đang rạng rỡ dần tắt đi.

Một mặt, cô thấy ngạc nhiên vì fan và cư dân mạng giờ đây quan sát quá tinh tế. Mặt khác, cô cảm thấy có điều gì đó bất thường đang dấy lên trong lòng.

 

Trước đây, nếu thấy những bình luận như vậy, cô chắc chắn sẽ thẳng thắn trả lời ngay “Không, tôi độc thân”. Nhưng lần này, đối diện với những nghi vấn về chuyện hẹn hò, không hiểu sao Tư Niệm lại không muốn trả lời. Bởi vì khi đọc những bình luận đó, cô bỗng cảm thấy như bị chạm đúng điểm yếu, một cảm giác bất an không rõ nguồn gốc dâng lên trong lòng.

Tư Niệm từ từ ngẫm nghĩ về cảm giác bất an này.

Rõ ràng sau lần đầu tiên, cô vẫn có thể thoải mái trả lời fan rằng mình “độc thân”. Nhưng bây giờ, cô lại không thể nói ra được điều đó.

Thế nhưng cô đâu có hẹn hò với ai đâu. Với Lục Thư Nghiễn, ngay từ đầu đã thỏa thuận rõ là chỉ quan hệ thể xác, không cần phải có trách nhiệm gì.

Tư Niệm không biết có phải vì cô và Lục Thư Nghiễn duy trì mối quan hệ không chính thức này quá lâu và quá thường xuyên hay không.

Dù sao họ không phải là người yêu, nhưng lại làm những việc của người yêu.

Tư Niệm do dự cắn môi, cuối cùng quyết định phớt lờ những bình luận nghi ngờ cô đang yêu.

Cô tự nhủ dù sao cũng chỉ có vài bình luận lẻ tẻ trong hàng nghìn, hàng vạn comment, không cần phải bận tâm.

Sau khi nghỉ ngơi nửa tháng từ chương trình du lịch thực tế, Tư Niệm bắt đầu đi làm trở lại.

Hiệu ứng từ việc hợp tác với thương hiệu lớn khiến giá trị thương mại của Tư Niệm tăng vọt sau khi cô trở thành đại sứ thương hiệu của V. Cô nhận thêm được nhiều hợp đồng đại diện thương mại khác.

Tuy nhiên, cô không nhận tất cả mà chọn lọc kỹ các thương hiệu phù hợp với hình ảnh và định vị cá nhân, bao gồm các sản phẩm chăm sóc cá nhân, nước giải khát và game giải trí – đa phần là những thương hiệu quốc dân.

Tư Niệm vừa quay xong một quảng cáo cho hương vị mới của một loại nước giải khát.

Công việc kết thúc khá muộn. Sau khi nói lời “Cảm ơn sự vất vả” với ekip trong phòng quay, cô lên xe về nhà.

Hôm nay là thứ tư.

Tư Niệm ngồi trong chiếc xe hạng sang cỡ trung mà cô mới mua để tiện công việc, Kiều Kiều ngồi phía trước lái xe.

Lên xe xong, Tư Niệm cúi đầu nhìn điện thoại.

Có vẻ Lục Thư Nghiễn cũng làm thêm giờ tối nay, giờ vẫn chưa tan làm. Anh nhắn WeChat báo sẽ đến lúc 8 giờ và hỏi cô muốn ăn gì, anh sẽ mang theo.

 

Tư Niệm im lặng nhìn tin nhắn của Lục Thư Nghiễn nói anh sẽ đến lúc 8 giờ, cô nghĩ về người đàn ông này – người đều đặn đến vào thứ hai, thứ tư và thứ bảy, chỉ trừ khi công việc khiến họ ở khác thành phố. Thậm chí cả những ngày “đèn đỏ” của cô, anh cũng không vắng mặt.

Không phải là họ làm gì vào những ngày đó.

Mà là Lục Thư Nghiễn vẫn đến, đơn giản chỉ để ngủ cùng, ôm ấp và hôn nhau. Những lúc trong người không khỏe vì đến kỳ, có một nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh quả thật còn hiệu quả hơn cả túi chườm.

Tư Niệm chợt mím môi nhìn màn hình điện thoại.

Cô lại nhớ đến những bình luận lẻ tẻ nghi ngờ cô đang yêu sau khi đăng status lần trước.

Có thể làm ngơ trước những bình luận, nhưng cảm giác dấy lên trong lòng từ sau đó thì không thể giả vờ hay lừa dối được.

Tư Niệm nhận ra cô và Lục Thư Nghiễn đã như thế này được vài tháng rồi.

Trước đây cô đã quyết định, đến khi nào chán, không còn thèm muốn thân thể của Lục Thư Nghiễn nữa thì sẽ dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này.

Nhưng hiện tại có vẻ cô vẫn chưa chán chút nào.

Rõ ràng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thậm chí đã bắt đầu từ 5 năm trước, biết rõ từng tấc da, từng chi tiết nhỏ, đáng lẽ phải chán lắm rồi, vậy mà không.

Cô vẫn còn khá thích. Thậm chí còn thích hơn. Càng ngày càng thích.

Cho đến khi dừng đèn đỏ.

Kiều Kiều đạp phanh, xe dừng lại trước vạch, Tư Niệm cuối cùng cũng ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn đám đông qua lại trên đường.

Cô nhìn về phía trước, chìm vào suy tư. Về đến nhà đúng 8 giờ.

Lục Thư Nghiễn và Tư Niệm gần như đến cùng lúc, còn gặp cả Kiều Kiều.

Lúc này, Kiều Kiều đã quá quen với chàng người mẫu đẹp trai phục vụ tận nơi này của bà chủ mình, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi khi gặp mặt.

Lục Thư Nghiễn nhìn cô trợ lý của Tư Niệm, người dường như đang tự cho rằng càng ngày càng thân thiết với anh.

Trong tay anh còn xách theo ít điểm tâm.

 

Là do đầu bếp riêng mới thuê từ thành phố Cảng làm, Tư Niệm nhận túi bánh rồi chia một nửa cho Kiều Kiều, bảo cô ấy về sớm và cẩn thận.

Kiều Kiều ôm hai hộp bánh trông có vẻ ngon lành, vui vẻ ra về. Tư Niệm nhìn về phía Lục Thư Nghiễn.

Hai người bước vào nhà.

Lục Thư Nghiễn đặt phần bánh còn lại lên bàn trà, mở hộp ra: “Nếm thử xem?”

Tư Niệm cầm một chiếc bánh sầu riêng cho vào miệng, có vẻ như vừa mới nướng xong, còn ấm nóng. Vỏ bánh giòn xốp thơm mềm, nhân đặc sánh thơm ngon, vị ngọt của sầu riêng hòa quyện với hương sữa nhẹ nhàng, quả thực rất ngon.

Chỉ là tâm trí Tư Niệm không hoàn toàn tập trung vào đồ ăn.

Cô nếm thử một miếng nhỏ mỗi loại bánh Lục Thư Nghiễn mang đến, hương vị đều rất ngon, chỉ cần nếm là biết là tay nghề của bậc thầy, nhưng ăn được một lúc bỗng cảm thấy hơi no.

Sau đó vội vàng đặt chiếc bánh đang cầm xuống.

Trước đây cô đi quay chương trình du lịch quá mệt nên gầy mất bốn cân, nói phải bù lại. Giờ không những bù lại mà còn tăng thêm hai cân so với trước, cần phải giảm cân rồi.

Béo một chút gầy một chút đều rất rõ khi lên hình. Lục Thư Nghiễn đợi Tư Niệm ăn xong.

Anh ôm Tư Niệm ngồi trên đùi mình và bắt đầu hôn cô thật dịu dàng, môi lưỡi vẫn còn vương chút hương vị ngọt ngào của bánh. Sau nụ hôn, họ vào phòng tắm rồi đến phòng ngủ.

Tối nay Lục Thư Nghiễn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc hơi ướt sau khi tắm, không còn vẻ trưởng thành và công việc thường ngày, trắng trẻo và thanh tú, trông rất tươi mới quyến rũ.

Càng nhìn, Tư Niệm càng tưởng tượng ra hình ảnh Lục Thư Nghiễn khi còn là thiếu niên mười mấy tuổi đi học.

Cô đã từng xem ảnh Lục Thư Nghiễn thời học cấp ba, mặc đồng phục kiểu Anh trong trường quốc tế, gương mặt còn ngây thơ, mí mắt hơi sụp khi nhìn vào ống kính, vẻ kiêu ngạo lạnh lùng đã bắt đầu hình thành.

Lúc đó khi xem ảnh, Tư Niệm nghĩ trong lòng đẹp thì đẹp thật nhưng làm gì mà kiêu căng thế, còn nhỏ tuổi mà đã chẳng có chút trẻ con.

Bây giờ nghĩ về Lục Thư Nghiễn trong tấm ảnh ngày đó, đối diện với anh hiện tại – lớn hơn khoảng mười tuổi nhưng vẫn trẻ trung thanh tú trong chiếc áo sơ

 

mi trắng, giữa niềm vui sướng, Tư Niệm bỗng cảm thấy một cảm giác tội lỗi kỳ lạ.

Giống như Lục Thư Nghiễn của ngày đó đang làm chuyện đó với cô vậy. Sau đó vội vàng dừng những suy nghĩ có thể đi tù này lại.

Mọi chuyện kết thúc, đã là nửa đêm.

Tư Niệm ngồi trên giường ngáp một cái.

Cô ngáp xong lại thấy không còn buồn ngủ nữa.

Cô thấy Lục Thư Nghiễn rót một ly nước mang vào đặt ở đầu giường và hỏi cô có muốn uống không. Nhìn cảnh này, trong sự yên tĩnh, những suy nghĩ khác lại bắt đầu nhiều lên khi đã thỏa mãn và không còn bận tâm điều gì.

Cô lại nghĩ đến những bình luận nghi ngờ cô đang yêu, rồi nhận ra sau khi đọc chúng, cô thật sự cảm thấy bất an không dám trả lời là chưa yêu.

Cô thực sự đang cảm thấy bất an.

Rõ ràng đã thỏa thuận chỉ là mối quan hệ không chính thức, tại sao cô lại bắt đầu cảm thấy bất an.

Tư Niệm nhìn chằm chằm vào chăn, lặng lẽ suy nghĩ.

Lục Thư Nghiễn hỏi Tư Niệm có muốn uống nước không nhưng cô không trả lời. Anh đặt ly nước lên bàn đầu giường rồi vén chăn lên giường.

Đèn chính trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn lại chiếc đèn nhỏ màu ấm trên bàn đầu giường.

Sau khi lên giường, Lục Thư Nghiễn phát hiện Tư Niệm vẫn đang thẫn thờ, mắt nhìn vào chăn trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Vì vậy, Lục Thư Nghiễn đặt tay lên má Tư Niệm, hôn nhẹ lên môi cô, rồi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn bên tai cô.

“Em sao vậy?”

“Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”

Cuối cùng, Tư Niệm cũng ngước mắt nhìn lên.

Cô thấy Lục Thư Nghiễn đã thay đồ ngủ, ở cổ áo chỉ lộ ra một chút xương quai xanh. Trong ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn bàn nhỏ, anh toát lên vẻ dịu dàng của một người đàn ông gia đình.

Tư Niệm nhìn Lục Thư Nghiễn và bắt đầu suy nghĩ.

Cô tự hỏi liệu mình có nên tạm dừng mối quan hệ hiện tại với anh không. Khi nhận ra mình cảm thấy mơ hồ về định nghĩa của mối quan hệ này.

 

Dù vẫn chưa cảm thấy nhàm chán và vẫn rất thích anh, cô muốn tạm dừng, để bản thân có thời gian suy nghĩ kỹ càng hơn.

Tần suất hai, tư, bảy gặp nhau quá nhiều, nhiều đến mức gần như không có khoảng trống và cơ hội để thở.

Dù về mặt s.inh l.ý hay tâm lý.

Đối diện với Lục Thư Nghiễn, sau nhiều lần suy nghĩ kỹ càng, Tư Niệm nuốt một cái rồi gọi tên anh: “Lục Thư Nghiễn.”

Anh trả lời: “Ừm.” “Sao vậy?”

Tư Niệm cúi đầu kéo nhẹ gấu áo ngủ của anh, lông mày khẽ nhíu lại, cô nghe thấy mình nói: “Hay là chúng ta tạm dừng một thời gian đi?”

Sau khi nói xong, cô cảm thấy cơ thể anh như cứng lại.

Tư Niệm tiếp tục: “Tôi nghĩ chúng ta có thể tạm thời dừng lại mối quan hệ này, cho nhau một chút không gian riêng.”

“Vì tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng ta có chút kỳ lạ, muốn tạm dừng để tự điều chỉnh lại.”

“Nên nếu anh không có ý kiến gì, thứ bảy này, anh không cần đến nữa.”

“Tuần sau, tuần sau nữa và cả sau này, anh cũng không cần đến nữa.”

“Khi nào tôi nghĩ thông suốt, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, lúc đó tôi sẽ gọi anh.”

Tư Niệm càng nói càng cảm thấy đúng và hợp lý, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rất nghiêm túc.

Lục Thư Nghiễn nhìn xuống, đối diện với ánh mắt chân thành của cô, hai người yên lặng nhìn nhau.

Tư Niệm cố gắng làm ánh mắt mình chân thành hơn. Sau đó Lục Thư Nghiễn lên tiếng.

Anh nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo, gần như vô hại trước mắt mình, một lúc lâu vẫn không dám tin những gì vừa nghe.

Hai người thậm chí vừa mới kết thúc một cuộc ân ái, anh đã phục vụ cô rất tốt, anh cảm nhận được cô rất hài lòng.

Nhưng bây giờ cô lại nói muốn tạm dừng, không hẹn ngày trở lại.

“Ý em là…” Lục Thư Nghiễn dừng lại vài giây, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy chân thành trước mặt, từng từ anh nói ra đều chậm rãi và đầy sự không thể tin, “Em đã ở bên tôi lâu như vậy…”

“Vẫn không định chịu trách nhiệm với tôi sao?”

 

 

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.