Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 24: Băng Nguyên bí cảnh



Chương 24: Băng Nguyên bí cảnh

. . .

Ngũ Linh Giới, cấm địa Băng Nguyên.

Chính đang ở tại 300m nước chỗ sâu hàn đàm tu luyện Quy Kinh, Lục Kha bỗng nhiên nghe được mặt đất truyền đến chấn động rung chuyển để nước trong hồ ầm ầm dậy sóng, đem hắn đánh cho ngả nghiêng không thể tu luyện, buộc phải chạy ra hàn đàm.

Vừa mới trở lại, Hải Ba ông lão liền đem hắn nắm lên, cực tốc hướng về chỗ sâu cấm địa chạy tới.

"Sư phụ, bên trong xảy ra chuyện gì, làm sao mặt đất bỗng dưng chấn động để hàn đàm dậy sóng?"

Ông lão thần sắc hưng phấn hắc hắc cười nói: "tiểu tử ngươi vận khí không sai, cơ duyên đến."

Cơ duyên?

Nhìn hắn thần sắc ngơ ngác, Hải Ba ông lão chỉ lên bầu trời chỗ sâu nói: "nhìn thấy màng sáng kia sao?"

"Thấy a!" Lục Kha xuất thân địa cầu, xem qua cực quang hình ảnh không ít lần cho nên biết rõ màng sáng chính là cực quang ảnh tượng, chỉ là thắc mắc cực quang thì có liên quan gì đến chuyện này đâu?

Nhớ đến, một ngày trước đó đi qua Băng Xà Cốc chỗ sâu trộm đồ còn không thấy cực quang đâu, làm sao bây giờ đột nhiên xuất hiện rồi?

Hắc hắc!

Hải Ba ông lão nụ cười rạng rỡ cho mình đệ tử nói một chút tình huống: "đó là Băng Nguyên bí cảnh xuất hiện làm ra động tĩnh."

Lại nói về Băng Nguyên bí cảnh: "cấm địa này sở dĩ gọi là Băng Nguyên, bởi vì tại nó hạch tâm chỗ sâu tồn tại một tòa không gian ốc đảo, hay còn gọi là bí cảnh. Tòa này bí cảnh là năm đó Vô Linh còn sống dựng nên, nó bên trong tồn tại một loài Nguyên thú, g·iết c·hết nó sẽ thu được một loại tinh thuần năng lượng Băng thuộc tính, gọi là Băng Nguyên."

Bất quá, Hải Ba lão trong lòng biết rõ Nguyên thú hay là cực kỳ mạnh mẽ, muốn g·iết nó độ khó quá cao.

"Thật đáng tiếc!"

Hải Ba lão vẻ mặt tiếc nuối hiện rõ không có che giấu.

"Sư phụ, còn có chuyện gì sao?"

Từ khi nhận vị này Thánh Giả vi sư, hắn còn chưa nhìn thấy lão biểu hiện qua như vậy tiếc nuối đâu.

"Aiz, đây là một tòa ngàn năm bí cảnh," Hải Ba lão thần sắc không vui cho thấy bản thân là cỡ nào nuối tiếc: "đáng tiếc nó không gian yếu kém, giới hạn một người từ cấp 40 trở xuống có thể xuất nhập, ta bây giờ đã là Thánh cảnh, không thể vào đó tìm kiếm cơ duyên."

Một tòa ngàn năm bí cảnh, trong đó cơ duyên là cỡ nào to lớn, chỉ riêng Băng Nguyên cũng đủ để Võ Giả vì đó điên cuồng, thậm chí đến Thánh Giả như lão cũng thèm nhỏ dãi, huống hồ trong đó hãy còn rất nhiều loại Băng Quả quý hiếm, cùng với nhiều loại cơ duyên mà bên ngoài người điên cuồng truy tìm cũng không có.

"Sư phụ, ngài là nói chỉ có Võ Linh cảnh trở xuống mới được vào trong đó?" Lục Kha ánh mắt sáng rỡ, thầm nghĩ nếu là Võ Linh đỉnh phong người là trong bí cảnh đỉnh tiêm nhân vật, vậy hắn còn không sợ ai đâu.

Ông lão mặc dù tiếc nuối bản thân quá già để vào đó khám phá, bất quá có Lục Kha tại, lão cũng dài hy vọng hắn có thể tại trong đó xông pha, đem cả bí cảnh đồ vật cho c·ướp mang ra.

"Tiểu tử, bí cảnh lần này mở ra một tháng, chúng ta ở tại đây vị trí cách lối vào không xa, cho nên tận dụng lúc người chưa đến, ngươi vào đó tranh thủ thời gian đem Băng Quả cho ta thu thập. Còn có, Băng Nguyên là vật cần thiết để tu luyện Băng Phách Luyện Thể Quyết đệ ngũ đoạn 《băng thể》 nhớ lấy không cần bỏ qua cơ hội tốt ."

Hải Ba lão ý tứ rõ ràng nhắc nhở Lục Kha, tu thành Băng Phách Thể hay không, chính là phải nhờ vào bí cảnh cơ duyên lần này.

"Sư phụ, ngài có thể nhiều cái an tâm, tìm kiếm cơ duyên ta so với ai đều thuần thục."

Có dị năng 【dự cảm】 hắn tin tưởng bản thân sẽ không cần lo lắng an nguy điều gì, có thể tại bí cảnh bên trong một đường càng quét.

Lần này bí cảnh mở ra quá đột ngột, Hải Ba lão không kịp chuẩn bị trữ vật loại hình cho nên căn dặn Lục Kha: "nếu như tìm thấy đồ tốt, ngươi phải tìm nơi ẩn giấu, chờ đợi bí cảnh gần hết thời gian tìm về, không cần thiết mang theo khắp nơi chạy."

Việc này Lục Kha cũng không lo lắng, một kẻ ác bá như hắn, đồ vật nắm trên tay còn chưa từng bị ai c·ướp lấy đâu.

Nếu mà để b·ị c·ướp lấy, hắn cũng không ước mơ làm cái gì cường đạo, cũng không xứng danh ác bá đâu.

"Sư phụ, ngài yên tâm đi, loại sự tình này ta so với ai đều kinh nghiệm."

Hải Ba lão cũng không nói thêm cái gì, chỉ lo chuyên tâm đi đường.

Lão trong lòng đối với đệ tử mình cũng rất yên tâm, chủ yếu là vì người sau thân thể dị năng cực kỳ bá đạo, Võ Linh cảnh hàng ngũ bên trong là không cần lo ngại người nào, có thể ở bí cảnh bên trong lật lên một phen sóng gió.

Rốt cuộc, một giờ sau, Hải Ba lão kéo theo Lục Kha chạy tới chỗ sâu nơi cực quanh màng sáng.

"Tiểu tử, ngươi dị năng đã khôi phục," Lão mạnh tay một ném, Lục Kha giống như đồ vật bị ném thẳng vào cực quang màng sáng: "ở trong bí cảnh hãy mạnh tay cho ta lật ra sóng gió, càng đem nó lật úp càng tốt."

Hải Ba lão nhìn mình đệ tử bị màng sáng cực quang nuốt mất, không khỏi cười lên hắc hắc, trong đầu não bổ cảnh tượng đám người trong đó sắp bị một cái Võ Đồ cho hố c·hết cảnh tượng, khóe miệng không khỏi nhếch cười.

Lão phủi tay xoay người, muốn tranh thủ chạy về Thủy Linh Tộc báo tin để cho một số người tiến vào bí cảnh. Mặc dù đối với trong tộc tuổi trẻ người thực lực không có quá nhiều hy vọng, nhưng ai biết được, vận khí loại chuyện này một khi tìm đến ai người đó phát, nhỡ đâu trong tộc ra cái đại khí vận gia hỏa liền hốt.

. . .



Băng Nguyên bí cảnh một nơi nào đó.

Lục Kha từ trên cực quang màng sáng rơi xuống, vừa mới ổn định thân thể tức thì trước mắt dự cảm nổi lên:

《Xui xẻo》

. . .

《nguy cơ》

. . .

《nguy hiểm》

C·hết tiệt!

Không kịp suy nghĩ, Lục Kha vội vàng hướng ra phía ngoài chạy.

Kinh nghiệm cho biết, nếu không sớm chạy, một phút trong vòng thế nào cũng có khủng bố gia hỏa t·ấn c·ông.

Không ra ngoài dự đoán, không đến nửa phút thời gian, ngay tại chỗ Lục Kha vừa hạ xuống có hai đầu Băng Trùng khủng bố phá nát mặt băng chui ra, hai đầu trùng một công một mẫu dài năm sáu mét, thân thể to lớn như cột điện hướng về nơi Lục Kha khí tức lưu lại truy đuổi theo sau.

Ầm ầm!!!

Nghe được phía sau truyền đến chấn động, Lục Kha trong lòng không khỏi thầm mắng xui xẻo, làm sao lại hạ xuống ngay đúng vào tổ trùng đâu chứ.

Bất quá chạy như vậy cũng không phải là cách, hai đầu trùng này tốc độ quá nhanh, t·ruy s·át không bỏ, nếu như không tìm cách cắt đuôi thế nào cũng phiền phức ngập đầu.

Đem ánh mắt phóng ra xung quanh dò xét, bỗng Lục Kha phát hiện ở xa xa phía trước một nơi có 《may mắn》xuất hiện, vội vàng xông qua.

Chẳng qua, trước khi may mắn xuất hiện thì nó trên đường toàn bộ đều là khó khăn, thậm chí còn có nguy cơ.

Đoạn này ba bốn trăm mét đường nhưng có không dưới mười đầu Băng Giáp Trùng nằm ẩn hiện trong lớp băng tuyết, Lục Kha mấy lần suýt nữa đạp nó hang ổ hoặc là bị chúng trùng roi quất trúng.

Nhờ 《độn hành cực tốc》và dự cảm báo trước, Lục Kha hữu kinh vô hiểm trải qua đoạn ngắn con đường, chạy thẳng vào trong hẻm núi băng.

Tại vừa mới thoát vào trong hẻm, phía sau hai đầu Băng Trùng t·ruy s·át mà tới, nhưng vừa mới ngang qua đoạn nhỏ con đường lập tức bị Băng Giáp Trùng xông ra ngăn lại. Loài thú ý thức lãnh địa rất cao, Băng Trùng đột ngột xông vào Băng Giáp Trùng lãnh địa, để chúng tức giận kéo đàn vây đánh, hai bên cấp tốc lao vào đánh túi bụi, lát sau Băng Giáp Trùng từ sâu dưới lớp băng không ngừng trèo ra hỗ trợ đem hai đại kẻ địch x·âm p·hạm lãnh thổ cho đánh lui.

Băng Trùng bị chặn, tức giận lui binh, trở lại nhà mình lãnh địa, không còn truy theo.

Bên trong hẻm núi băng.

Lục Kha chạy được một đoạn năm sáu dặm trường, bỗng nhiên tại phía trước mắt xuất hiện một tiếng chấn động, rõ là có tiếng hung thú gầm gừ đánh nhau.

Lúc này, dự cảm 《vận khí》lại nổi lên.

Đã có vận khí, vậy thì chắc chắn nơi đó sẽ có đồ tốt, Lục Kha hạ xuống tốc độ, đi chậm dần qua.

Tại trong hạp cốc, hai đầu băng thú đang đánh nhau rất dữ dội, một bên là Băng Viên, một bên là Băng Bích Hạt, ở gần đó có một bụi cây treo lủng lẳng 4 khỏa màu trắng đục Băng Quả tỏa ra hương thơm nứt mũi.

Đồ tốt!

Lục Kha kiến thức hạn hẹp không nhận ra bốn khỏa trái cây, bất quá trên tay thiết bị Tinh Võng vòng tay có chức năng tra cứu. Mặc dù đang offline nhưng nó bộ nhớ bên trong cũng khá lớn, Lục Kha nâng lên cánh tay chụp ảnh quét hình, đem tra cứu thông tin.

Tít!

Rất nhanh, kết quả đi ra.

[Băng Tủy Quả, tác dụng tẩy tủy phạt mao, đem tất cả tạp chất trong cốt tủy đều cho đào thảy loại bỏ ra ngoài thân thể.]

"A nha, thật đúng là đồ tốt, ta đang rất cần đâu."

Lục Kha cười lên hắc hắc, lợi dụng lúc hai đầu băng thú tập trung đánh nhau, hắn âm thầm tiếp cận, khi vừa đủ trăm mét phạm vi, lập tức phát động 《độn hành cực tốc》đánh tới, đem hai khỏa trái cây cho hái.

Rống!!!

Băng Viên nhìn thấy có kẻ lợi dụng nó cầm chân Băng Bích Hạt mà ra tay hái quả đào tức thì giận dữ rống lên, bất quá Lục Kha đem 1 quả cây ném ra, rơi vào nó sau lưng, điều này để Băng Viên mừng rỡ như điên, vội vàng xoay lưng chộp lấy đồ vật chạy trốn.

Ở chiều ngược lại, Băng Bích Hạt giận dữ ném ra băng thứ t·ấn c·ông đồng thời Băng Viên và Lục Kha, bất quá người sau đã chạy mất không còn bóng dáng.

Tại trên đường, Lục Kha đem Băng Tủy Quả cho vào miệng gặm ăn, không phải nói loại này quả rất chát, có lẽ chưa thực sự thuần thục do đó vị chát quá nồng. Bất quá tác dụng không tệ, vừa ăn một lát tức thì lỗ chân lông liền xuất hiện dịch nhờn màu đen có chút mùi hôi, chứng tỏ quả cây tác dụng rất mạnh.

Chạy xa mấy dặm, băng qua mấy lần nguy cơ, Lục Kha thoát ra đầu kia hẻm núi, tại đó bắt gặp một cái băng hạp khá sâu, bên dưới truyền ra băng hàn chi lực cực kỳ nồng đậm.



Nếu như không phải đang tại bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, hắn chắc mình muốn tại nơi này tu luyện.

Đúng lúc này.

Tại đâu đó dưới băng hạp, Lục Kha nghe được tiếng rống giận dữ, kèm theo tiếng binh khí v·a c·hạm, còn có tiếng chửi đổng của người nào đó, lát sau nhìn thấy một thanh niên áo đỏ hướng về phía xa bỏ chạy, phía sau, một đầu Băng Linh Tích to lớn đuổi theo truy g·iết không bỏ.

Ngay lúc này, dự cảm 《vận khí》lần nữa xuất hiện.

Lục Kha ánh mắt sáng rỡ: "cơ hội đến!"

Đầu kia Băng Linh Tích vừa chạy ra hang ổ tức thì vận khí nổi lên, điều này nói rõ tại trong hang là có đồ tốt.

Hắc hắc!

Nếu là cơ hội, vậy làm sao có thể bỏ qua, nếu mà gặp đồ tốt không lấy, hắn đây cũng không phải Lục Kha.

Xuống!

Lục Kha tận dụng cơ hội thả người dần xuống vách đá, không mất bao lâu liền xuất hiện nơi cửa hang động.

Xác nhận《vận khí》vẫn còn, Lục Kha đánh bạo lao vào trong hang, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian liền tìm đến nguồn phát, chính là tại bên cạnh ổ trứng tìm tới một khỏa ngũ sắc trứng thằn lằn.

"Chính là nó." Lục Kha có thể trăm phần trăm xác định dự cảm vận khí chính là chỉ trứng này.

Bất quá khỏa trứng hiện đã bị người đập vỡ, hẳn là người kia lúc nãy bỏ chạy làm ra, cũng không biết hắn đã dùng tuyệt chiêu gì đó đem ngũ sắc trứng cho c·ướp ra khỏi tổ, nhưng bị Băng Linh Tích giữa đường phát hiện cho nên thất bại giữa chừng.

Hắc, vậy còn không phải làm lợi cho ta.

Nếu vận khí là khỏa trứng vỡ này, vậy Lục Kha cũng chỉ có một cách giải quyết.

Ăn!

Đem ngũ sắc trứng khe nứt cho mở ra, Lục Kha đưa lên miệng hút, toàn bộ chất lỏng bên trong đều bị hắn cái này tiểu tử tham ăn một hơi cho rút sạch, lại đem phôi đản đều bỏ vào miệng gặm nuốt, thậm chí vỏ trứng cũng không bỏ qua, đều nhai nuốt hết.

Ăn xong ngũ sắc trứng, hắn đánh một cái ợ no, bàn tay vo vo cái bụng nhỏ ra điều thỏa mãn.

Thế nhưng, đúng lúc này dự cảm《nguy cơ》bỗng nhiên xuất hiện để hắn giật bắn mình.

Không tốt!

Lục Kha biết này dự cảm là ám chỉ điều gì, chắc chắn là Băng Linh Tích mẫu thú trở về.

Chạy!

Không dám chậm trễ, Lục Kha phát động 《độn hành cực tốc》tuyệt kỹ hòng chạy trốn, bất quá vừa lao ra hang động liền bị Băng Linh Tích bắt gặp. Đầu này mẫu thú nộ hống một tiếng kinh thiên, giống như là điên tiết bởi vì phát hiện kẻ này trên thân l·ây n·hiễm khí tức dịch trứng, do đó bạo nộ sát ý đuổi g·iết.

Tiếng gầm gừ phía sau truyền tới gấp gáp để Lục Kha giật mình kinh hãi, phát hiện Băng Linh Tích vậy mà tốc độ quá cao, so với lúc nãy truy đuổi người kia còn nhanh gấp rưỡi.

"Con bà nó, ta chẳng qua ăn chút đồ thừa canh cặn, ngươi làm gì hận thù ta đến nỗi đuổi g·iết gấp gáp như vậy?"

Lục Kha thật muốn khóc.

Vừa mới ăn cái trứng giờ bị đuổi g·iết không ngừng, này thật quá lỗ vốn, biết trước như vậy đ·ánh c·hết hắn cũng không muốn làm.

Chính lúc trong lòng đang than vãn, Lục Kha trong người bỗng nhiên truyền ra một tiếng chấn động, kèm theo gợn sóng nhè nhẹ.

Trong đầu phân ra 1 điểm tinh thần dò xét kiểm tra thân thể, bỗng phát hiện bản thân vậy mà thêm ra mới dị năng.

《Ẩn nặc lân giáp》

Điều này để cho Lục Kha bất ngờ đến c·hết lặng: "con bà nó, không phải nói một người song năng là hàng hiếm sao? Làm sao ta bây giờ lại có thêm một cái dị năng rồi?"

Rốt cuộc hắn là người gì? Làm sao thân thể đột nhiên sinh ra mới dị năng?

Điều này thật quá khó hiểu.

Thế nhưng, nhớ đến lúc nãy dự cảm cho ra vận khí, hắn lại liên tưởng đến khỏa trứng.

"Không lẽ nói là do lúc nãy ta ăn cái kia thằn lằn ngũ sắc trứng?"

Ngoài việc này không còn có cách lý giải nào khác.

Phát hiện điều này để Lục Kha vừa vui mừng vừa lo sợ. Vui vì có được dị năng, vừa biết được cách ăn cũng có thể tìm được mới dị năng. Lo lắng vì sợ bị người hữu tâm phát hiện đem hắn mổ xẻ bắt làm nghiên cứu gì đó các loại vân vân.



Bỗng dưng, trước mắt hắn nổi lên một loạt sáu cái nguy hiểm, cùng lúc phía sau vang lên tiếng rống kinh thiên.

Băng Linh Tích giận dữ phát động băng thứ gai nhọn tuyệt kỹ từ lòng đất đâm xuyên lên, may mắn có dự cảm báo trước cho nên Lục Kha tránh thoát một kiếp, nhặt về mạng nhỏ.

Rống!!!

Băng Linh Tích lần thứ hai phát động băng thứ gai nhọn, nhưng là từ phía sau đánh tới. Hàng trăm cây băng châm sắc nhọn hướng vào thân thể vụt vụt bắn ra, nếu mà lần này không có cách ứng phó tình huống, hắn tất sẽ bị đám này băng thứ gai nhọn đâm thành cái sàng, c·hết không thể lại c·hết.

Bất quá. Lục Kha là không thể nào ngồi im chờ c·hết. Trước hết phát động 《độn hành cực tốc》phóng ra, kéo dài khoảng cách. Tiếp đó, vận dụng thân thể di năng cấp 2 phát động kỹ năng《ẩn nặc lân giáp》 tại ngay trước mắt Băng Linh Tích biến mất không còn nhìn thấy.

Bất quá, người tuy biến mất nhưng chẳng qua là do lân giáp hấp thụ ánh sáng đánh lừa thị giác mà thôi, Lục Kha bản thân vẫn là tại chỗ đứng đó không có di động cho nên băng thứ vẫn là đánh trúng mục tiêu, khác biệt là lân giáp cấp 2 khá cứng rắn, bảo vệ thân thể không để bị băng thứ đâm xuyên quá sâu, tại xuyên qua lân giáp chút xíu liền dừng lại, bất quá gây cho b·ị t·hương ngoài da, không quá nghiêm trọng.

Vừa nãy Băng Linh Tích nhìn thấy Lục Kha đột nhiên tại dưới mí mắt biến mất để nó không hiểu, còn có tức giận, nhưng khi phát hiện chẳng qua là dùng nó giống loài đặc biệt kỹ năng để ẩn nặc, Băng Linh Tích cũng không sợ hãi, lập tức xông lên giáp lá cà, bạo phát ra toàn bộ lực lượng mãnh đánh một trận.

Phanh! Phanh! Phanh! . . .

Trận này mãnh đánh chà đạp suốt mười phút thời gian để Lục Kha biết cái gì gọi là hoài nghi nhân sinh.

"Con bà nó, ta thân thể dị năng làm sao không có?"

Hắn khắp cả người đều là đau nhức không chịu nổi, thậm chí xương cốt gãy mất nhiều nơi, mặt mũi bầm dập sưng vù giống hệt đầu heo, bất quá là nhờ có lân giáp giảm bớt lực lượng sát thương cho nên không c·hết được.

Bỗng nhớ đến trên thân hay là đang phát động kỹ năng 《ẩn nặc lân giáp》 Lục Kha vội vàng đem nó thu lại để trở về nguyên dạng.

Lúc này, Lục Kha thân thể mới được làm dịu, thôi không còn cảm giác đau nhứt, Băng Linh Tích lực lượng đánh xuống cũng bị thân thể cho hấp thu, đổi lại, hắn là bại lộ tại ngay dưới mắt đầu này tam giai hung thú.

"Móa, ta bây giờ hiểu, thân thể cho dù có nhiều loại dị năng đi chăng nữa, bất quá cùng thời điểm cũng chỉ dùng được 1 loại, nếu như dị năng đã phát động vậy coi như xong, khác dị năng muốn dùng phải đợi thân thể làm lạnh trở về trạng thái bình thường."

Lần đầu chưa có kinh nghiệm, ăn cái lỗ vốn thật là tức c·hết.

Bất quá, may mắn hắn người chịu đựng, vẫn còn chưa c·hết.

"Lần này nếu không phải Băng Phách Luyện Thể Quyết luyện thành đệ tứ giai đoạn, chắc là đã bị tam giai Băng Linh Tích cho đạp c·hết."

Nhắc đến điều này, thật sự cảm tạ sư phụ cho bộ công pháp kia.

Rống!!!

Có thể Băng Linh Tích bạo đánh một trận nhưng không g·iết được Lục Kha khiến cho nó tâm tình bực bội, tức giận gào thét càng dữ dội.

"Rống con m.e ngươi a ngươi, đem ta đánh thảm một trận còn rống hống hống, tiểu gia ta phải lột da ngươi."

Lục Kha tức giận, tại dưới chân thú bạo phát lực lượng tung ra một quyền đem Băng Linh Tích nặng nề thân thể đánh bay vào vách núi, sau đó tự mình bò dậy, siêu siêu vẹo vẹo đứng người lên.

Nhìn lại hắn cái này so đầu heo còn thảm, mặt mũi mắt miệng cái gì đều sưng húp nhìn không ra nhân dạng, may mắn thân thể dị năng đem hắn chữa trị khá hơn một chút, nếu không coi như cho hắn hai ba cái tháng cũng không đứng dậy nổi.

Băng Linh Tích b·ị đ·ánh bay, lập tức bò dậy lao đến vung đuôi quất bay hắn, nhưng nhờ đó đem năng lượng nạp vào thân thể để chữa trị cho Lục Kha.

Đến lượt Lục Kha khá hơn một chút, lại bò dậy chậm chậm đi tới, đúng lúc Băng Linh Tích chiếc đuôi quất tới, hắn hai tay bắt lấy mạnh đập một trận để mẫu thú hoài nghi thú sinh.

Cứ như vậy, ngươi đi ta lại, mẫu thú đánh hắn một trận, hắn đánh mẫu thú một cái, hai bên qua lại qua lại đến nửa ngày sau mẫu thú bị hắn đánh cho sợ hãi buộc phải bỏ chạy.

Hắc!

Đánh chạy Băng Linh Tích, Lục Kha té nằm trên mặt đất, mặt mũi miệng tràn ra v·ết m·áu ứ thương, thân thể sức lực cạn kiệt không còn đứng dậy nổi.

Có thể lúc này, một bóng người xuất hiện chậm rãi đi tới.

Lạp lạp lạp!

Mấy tiếng vỗ tay vang dội, ngay sau đó một thanh âm cất lên: "lợi hại, thật quá lợi hại! Một cái Võ Đồ vậy mà đuổi chạy tam giai hung thú Băng Linh Tích, ngươi đúng thật là thiên tài, bất quá. . ."

Nói đến đây, Hỏa Minh Long ngừng lại, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, cười gằn: "ngươi hôm nay số mệnh đến đây là kết thúc, sau đó đích thân ta sẽ tiễn ngươi lên đường."

Hỏa Minh Long lấy ra trường kiếm trên lưng, bước tới bên cạnh Lục Kha, xoay tay đâm mạnh lưỡi kiếm thẳng vào chính tâm, muốn một kiếm kết liễu mệnh hắn.

Phốc xuy!

Bất quá, ở ngay lúc tối hậu, Lục Kha nhẹ dịch thân thể một chút xíu để cho mũi kiếm đâm xuyên thân thể, nhưng tránh ra trái tim vị trí.

Hả?

Nhìn thấy lưỡi kiếm đi chệch mục tiêu cho nên không g·iết c·hết được Lục Kha, Hỏa Minh Long bỗng thốt lên kinh ngạc: "còn có dư lực?"

Hắc, bất quá cũng chỉ là như vậy, cũng không làm được cái gì.

. . .

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.