Cũng không để đám người chờ lâu, chỉ một lúc sau thì lại có một đoàn người tiến vào phòng họp.
Không cần suy đoán, Thái dễ dàng nhận ra người đi đầu chính là thủ tướng chính phủ của Thanh Long quốc hiện nay, ông Trần Quang Minh.
Người tiếp theo chính là bộ trưởng bộ quốc phòng, đại tướng Phạm Trấn Quốc.
Tiếp theo nữa thì là tổng tham mưu trưởng, đại tướng Lê Tuấn Vũ.
Đi theo sau còn có không ít người, cơ bản thì Thái không nhận ra được những người này. Thậm chí còn có cả nhân viên quay phim chụp ảnh nữa.
Thái thực sự là không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy.
Thấy đám lãnh đạo này đi vào, đại úy Nam lập tức đứng lên hô.
" Nghiêm!"
Thân là quân nhân, tất cả đồng loạt đứng lên. Mà mấy người thuộc nhóm chuyên gia cũng đứng lên theo, chỉ là tác phong đương nhiên sẽ kém hơn đám binh lính một chút.
Đại úy Nam lại tiếp tục hô:
" Chào!"
Thấy thế, bọn họ giơ tay lên chào theo điều lệnh.
Phía trên, các vị lãnh đạo cũng chào lại, sau đó thủ tướng đi lên bục phát biểu.
Vị thủ tướng này nổi tiếng thân thiện, cho dù gặp gỡ đám binh lính như bọn hắn cũng không hề tỏ ra nghiêm khắc, mà chưa nói gì trước tiên đã nở một nụ cười ấm áp.
Sau khi nhìn một vòng những gương mặt bên dưới, thủ tướng bắt đầu lên tiếng.
" Ngày hôm nay tôi có mặt ở đây là để gặp những người anh hùng của tổ quốc.
Thay mặt đất nước, cảm ơn sự cống hiến và hi sinh của chư vị cho quốc gia, cho dân tộc.
Như mọi người đã biết, quốc gia chúng ta đang phải đối mặt với một nguy cơ trước nay chưa từng có.
Nếu như sinh vật ở thế giới bên kia vượt qua khe hở sang bên này, đất nước chúng ta sẽ phải đối mặt với tai họa diệt vong.
Vậy nên cần các đồng chí hi sinh, tiến về phía bên kia vết nứt thăm dò, tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề này.
Hoặc ít nhất cũng là tìm được cách để quốc gia chúng ta, cũng như nhân loại có thể ứng phó với tai họa lần này.
Ở đây tôi xin hứa với các đồng chí, sự hi sinh của các đồng chí, nhất định sẽ được tổ quốc và nhân dân ghi nhớ.
Các đồng chí cũng có thể yên tâm tiến lên, không cần lo nghĩ về phía sau, gia đình và người thân của các đồng chí, chính phủ sẽ đền bù xứng đáng cho họ, bọn họ sẽ nhận được những phúc lợi xã hội tốt nhất. Bọn họ nhất định sẽ tự hào vì những hành động của các đồng chí."
Nói thật, mặc dù rất có hảo cảm với vị lãnh đạo này, nhưng Thái cũng không thích những lời nói này của ông ấy.
Hắn cảm thấy chúng tương đối sáo rỗng, vô nghĩa. Đối với một người đ·ã c·hết, mọi thứ hứa hẹn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cái gì mọi người sẽ ghi nhớ công ơn các kiểu cũng chỉ là sáo rỗng mà thôi.
Trên cái đất nước anh hùng này, không thiếu nhất chính là anh hùng, cho dù mọi người có không quên công lao của anh hùng, vậy cũng khó lòng mà nhớ hết được tên tuổi của tất cả anh hùng.
Chưa nói tới lại là các anh hùng vô danh như những người ở đây.
Nhưng hắn cũng không hối hận vì tham gia nhiệm vụ này, cho dù không vì bản thân mình, hắn cũng cần đền đáp tổ quốc.
Tổ quốc lâm nguy, người nào cũng không chịu đứng ra thì đất nước này làm sao có thể tồn tại được.
Sau khi thủ tướng phát biểu xong thì nhường chỗ cho bộ trưởng bộ quốc phòng đi lên.
Không giống với thủ tướng, bộ trưởng chính là quân nhân đứng đầu, vậy nên càng thêm nghiêm túc.
Vừa bước lên bục, ông ấy lập tức chào theo điều lệnh, gương mặt uy nghiêm nhìn xuống mọi người, sau đó phát biểu.
" Dân tộc chúng ta là một dân tộc anh hùng, cha ông chúng ta đã không ngại gian khổ hi sinh để cho chúng ta có được hòa bình ngày hôm nay.
Thân là một người quân nhân, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng ta.
Năm xưa, cha ông chúng ta cho dù đối mặt với hi sinh cũng không chùn bước, hăng hái tiến lên.
Ngày hôm nay, các đồng chí noi gương ông cha, hiến dâng vì tổ quốc.
Để tri ân và vinh danh các đồng chí, tôi xin phép được noi theo truyền thống của tiền nhân, chủ trì lễ truy điệu sống cho các đồng chí..."
Bên dưới, đám chiến sĩ nghe thấy vậy thì rất ngỡ ngàng, bọn họ cũng không biết còn có tiết mục này, vậy nên cũng không có chuẩn bị gì cả.
Trong khi đó, đại úy Nam và mấy người trong đội chuyên gia thì tỏ ra hết sức vinh dự, nghi lễ này như một lời khẳng định cho sự hi sinh của bọn họ.
Bên trên bục, đồng chí Bộ trưởng tiếp tục nói:
" ... Bây giờ mời các đồng chí...đi lên để tổ chức lễ truy điệu."
Kết thúc buổi lễ truy điệu của chính mình, Thái trong lòng cảm xúc rất là ngổn ngang, thực sự là không thể tin nổi, có một ngày hắn lại phải làm lễ truy điệu cho chính bản thân mình.
Những người khác cũng không kém bao nhiêu, ai cũng rất là tâm trạng. Cũng chỉ có lão giáo sư là nhìn có vẻ thoải mái, thậm chí còn cảm thấy lão khá là vui vẻ thỏa mãn.
Lão cả đời cống hiến cho tổ quốc, cũng chỉ có một điều tiếc nuối là năm xưa không thể cùng bạn bè mình ra chiến trường.
Năm đó lão được tổ quốc cử đi ra nước ngoài học, bạn bè đều xung phong đi đánh giặc.
Khi lão đi học trở về thì bạn bè đã chẳng còn ai, vậy nên trong lòng vẫn luôn tiếc nuối vì không được sát cánh chiến đấu cùng bạn bè.
Bây giờ có thể giống như bạn bè mình trước kia, được nhà nước tổ chức cho lễ truy điệu sống thì coi như đã hoàn thành được tâm nguyện.
Buổi lễ hoàn thành, các lãnh đạo cũng rời đi, chỉ để lại đồng chí Bộ trưởng là còn ở lại.
Ra lệnh cho hai đồng chí cảnh vệ ra ngoài cửa canh giữ, bộ trưởng trịnh trọng lên tiếng.
" Thời điểm hiện nay đối với quốc gia chúng ta mà nói, rất là n·hạy c·ảm.
Vết nứt xuất hiện trên lãnh thổ chúng ta vừa mang lại cho chúng ta cơ hội to lớn, nhưng cũng là mối nguy hiểm có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nó cũng chẳng khác nào các đồng chí làm nhiệm vụ lần này, nếu như có thể vượt qua chính là tiềm long thăng thiên. Còn nếu như không thể vượt qua được thử thách, vậy có thể Thanh long quốc sẽ hủy diệt trong sớm tối.
Các quốc gia ngoài miệng nói là cùng nhau chia sẻ, cùng nhau gánh chịu, nhưng nào có chuyện tốt như vậy.
Chỗ tốt thì quốc gia nào cũng muốn độc chiếm, nhưng nếu như xảy ra nguy hiểm, chắc chắn bọn họ sẽ đẩy chúng ta ra chống đỡ.
Nếu như không phải các quốc gia kiềm chế lẫn nhau cộng với rủi ro của vết nứt này quá lớn, bọn họ muốn quốc gia chúng ta đứng trước chống đỡ, các nước lớn, đặc biệt là Hắc long quốc đã sớm phát động c·hiến t·ranh chiếm lấy.
Tôi nói những thứ này là để các đồng chí nắm được tình hình của quốc gia chúng ta hiện nay.
Chuyến thăm dò ngày mai mặc dù nói là phối hợp thăm dò, nhưng những quốc gia lớn kia lấy cớ là quốc gia chúng ta là chủ nhà, cần phái ra nhiều người.
Mục đích chủ yếu của bọn họ là để chúng ta làm pháo hôi, còn bọn họ đi theo nhặt tiện nghi.
Sau khi đi vào, các đồng chí không cần quản bọn họ, nhiệm vụ hàng đầu tôi yêu cầu các đồng chí đó là sống sót! Cố gắng sống sót!
Đó chính là nhiệm vụ quan trọng nhất khi đi vào đó thăm dò, cho dù không thể mang được mẫu vật hay tin tức trọng yếu gì trở về, chỉ cần sống sót trở về trần thuật lại những gì các đồng chí nhìn thấy cũng đã là công lao lớn.
Ngoài ra, tôi còn có một nhiệm vụ giao cho các đồng chí, đó là theo dõi người của các quốc gia khác, chúng ta cần phải biết họ ở trong đó thu hoạch những gì.
Cẩn thận bọn họ âm thầm có thu hoạch nhưng trở về lại không chia sẻ ra, mà giữ riêng cho quốc gia của bọn họ.
Trường hợp các đồng chí quay trở về, cho dù có thu hoạch được thứ gì, hoặc thông tin gì, cũng đừng trực tiếp lấy ra trước mặt mọi người.
Hãy giao lại cho chính phủ, còn chia sẻ thứ gì cho các quốc gia khác chính phủ sẽ quyết định.
Các đồng chí đều rõ rồi chứ?"
Nghe thấy lời của Bộ trưởng, mọi người đều hiểu được vấn đề mà ông ấy nói, tất cả đều là vì lợi ích quốc gia.
Dù như thế nào, quốc gia bọn họ đều không thể sánh bằng những quốc gia lớn kia, không tranh thủ một chút lợi ích, sớm muộn gì bọn họ cũng chỉ có thể khuất phục trước các quốc gia lớn.
Về sau nếu như có thể khai thác lợi ích của thế giới phía sau vết nứt kia, chỉ sợ cũng không có phần của bọn họ.
Thế là, tất cả bọn họ đều hô:
" Rõ!!!"
Thấy phản ứng của mọi người, Bộ trưởng rất là hài lòng, nói "Tốt!!!" Một tiếng rồi rời đi.
Thấy Bộ trưởng rời đi, vị giáo sư già kia quay sang đám chiến sĩ cười tươi giới thiệu:
" Ha ha ha!!! Chào các đồng chí chiến sĩ, tôi tên là Bùi Xuân Nghĩa, là giáo sư làm việc ở Trung tâm nghiên cứu sinh học quốc gia.
Bốn người bọn họ chính là học trò của tôi, Nguyễn Trung Quân, Lê Quang Hiếu, Trương Đức Thắng, Lê Bảo Tài, Võ Đức Phương."
Thấy giáo sư Nghĩa giới thiệu, đại tá Khải cũng mở miệng thêm vào.
" Các đồng chí không biết, giáo sư Nghĩa đây chính là người đã tham gia nghiên cứu, chế tạo hai loại thuốc nước mà các đồng chí đã sử dụng."
Nghe thấy tin tức này, đám chiến sĩ còn thực sự là kinh ngạc, ông lão trước mắt này lại là người đã nghiên cứu ra hai loại nước thuốc thần kỳ kia.
Mà thấy đại tá Khải nói vậy, giáo sư Nghĩa cũng chỉ mỉm cười, cũng không tỏ ra kiêu ngạo vì thành tích của mình.
Chỉ thấy giáo sư Nghĩa mỉm cười càng thân thiện nói:
" Ha ha, mấy thầy trò chúng tôi đều là thư sinh cầm bút, cũng không am hiểu chiến đấu.
Vậy nên, ngày mai làm nhiệm vụ vẫn là phải nhờ các đồng chí chiến sĩ chiếu cố.
Bản thân tôi đã nhiều tuổi, cũng không quan trọng, chủ yếu là mấy học sinh này của tôi, mong các đồng chí chiếu cố bọn chúng nhiều một chút."
Đám chiến sĩ thấy lão giáo sư thái độ như vậy thì liên tục đồng ý, dù sao đây cũng là nhiệm vụ của bọn họ.
Mà mấy người học trò của giáo sư Nghĩa thì có vẻ rất là buồn rầu và tự trách.
Lần này, nếu không phải bọn họ tình nguyện tham gia nhiệm vụ thăm dò, có lẽ giáo sư cũng sẽ không tham gia nhiệm vụ thăm dò để phải chịu mạo hiểm.
Hoàng Quốc Thái cảm thấy rất khâm phục vị giáo sư này. Thân là người tham gia nghiên cứu chế tạo ra hai loại nước thuốc thần kỳ mà bọn họ sử dụng kia, chắc chắn ông lão này không chỉ là một vị giáo sư bình thường, chỉ sợ địa vị của ông ấy sẽ rất cao.
Nếu như vị giáo sư này không tự nguyện, sẽ không ai có thể bắt ông ấy tham gia một nhiệm vụ nguy hiểm như thế này.
Vậy mà ông ấy vẫn tham gia nhiệm vụ thăm dò vết nứt, đã thế còn vẫn có tâm tư đi lo lắng cho mấy người học trò của mình.
Chợt, Thái nhớ ra một chuyện, thế là nhân cơ hội này liền mở miệng hỏi.
" Giáo sư, có thể hay không cho tôi hỏi ngài một vấn đề?"
Thấy đột nhiên có người mở miệng hỏi, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Thái. Bọn họ đều nghi ngờ, không biết là Thái đang định hỏi điều gì.
Mà giáo sư Nghĩa cũng không cảm thấy phiền phức, ông ta còn rất ưa thích những người trẻ tuổi ham học hỏi như thế này. Vậy nên lập tức mỉm cười hỏi:
" Đồng chí muốn hỏi chuyện gì? Nếu như biết, tôi nhất định cặn kẽ trả lời."
Thái thấy vậy thì vui vẻ, hắn đối với chuyện này rất hứng thú, nhưng trước đó căn bản cũng không thể hỏi ai được.
Bây giờ biết vị giáo sư này chính là làm việc tại Trung tâm nghiên cứu sinh học quốc gia, lại là người nghiên cứu ra hai loại thuốc thần kỳ kia, chắc chắn ông ấy sẽ biết rõ.
Thế là, hắn lập tức lên tiếng hỏi:
" Xin hỏi giáo sư, tôi nghe nói, các nhà khoa học nghiên cứu, phát hiện không khí của thế giới bên kia có chứa các loại năng lượng, có thể giúp cho nhân loại chúng ta tiến hóa, có phải như vậy hay không?"
Giáo sư nghe thấy câu hỏi của Thái thì mỉm cười, ông ta cũng không ngạc nhiên khi Thái hỏi câu hỏi này.
Người trẻ tuổi ai mà không có hứng thú với chủ đề này đây.
Mấy người học trò của ông ta còn không phải cũng vì chuyện này mà mạo hiểm xung phong đi vào vết nứt thăm dò.
Mà những chiến sĩ khác thấy Thái hỏi vấn đề này thì cũng rất hứng thú, chăm chú theo dõi câi trả lời của giáo sư Nghĩa.
Mặc dù chuyện này cũng tính là cơ mật, nhưng những người ở đây cũng đều có tư cách biết được những tin tức này, giáo sư cũng không cần kiêng kỵ trả lời.
" Đúng là như vậy!
Nói chuẩn xác hơn, chúng tôi nghiên cứu không khí của thế giới bên đó tràn qua vết nứt thì phát hiện, thành phần không khí của thế giới bên kia, ngoại trừ những thành phần giống với thành phần có trong bầu khí quyển của địa tinh ra, thì còn chứa một số loại thành phần khác nữa.
Mặc dù còn chưa thể xác định hết tất cả những thành phần lạ này, nhưng chúng tôi khẳng định trong số đó có một số thành phần có thể giúp cho không chỉ nhân loại, mà tất cả các sinh vật sống đều có thể tiến hóa."
Thấy giáo sư Nghĩa dừng lại, Thái lại tiếp tục hỏi:
" Xin hỏi giáo sư, không biết tiến hóa này là như thế nào? Nó có thể mang lại cho chúng ta điều gì?"
Nghe vậy, giáo sư Nghĩa lại tiếp tục trả lời:
"Tiến hóa như mọi người biết được có rất nhiều cơ chế hay phương thức khác nhau, như chọn lọc tự nhiên, đột biến gen hay di nhập gen.
Nhưng tiến hóa ở đây chính là hệ thống gen phát triển, hay cũng có thể nói là sinh trưởng.
Mọi người có thể tưởng tượng bộ gen của chúng ta chính là một cái cây, tiến hóa chính là làm cho cái cây này lớn lên.
Mà các sinh vật trên địa tinh cũng chỉ tính là những sinh vật bậc thấp. Bộ gen của chúng ta cũng chỉ như một cái mầm, còn chưa có mọc ra cái lá nào.
Mà tiến hóa đối với chúng ta có lợi ích gì? Tiến hóa sẽ làm cho cấp bậc sinh mệnh của chúng ta tăng lên một tầng cao mới. Cụ thể sẽ giúp cho thể chất, sinh mệnh lực, thọ mệnh và các thuộc tính của chúng ta tăng lên.
Thậm chí chúng tôi còn phán đoán, tiến hóa này sẽ có các ngưỡng cửa, giống như là mỗi một cái lá mà mầm cây mọc ra.
Mỗi khi vượt qua được một ngưỡng cửa, chúng ta có thể thu được một loại năng lực siêu nhiên.
Điều này cũng không phải không có bằng chứng.
Có thể các đồng chí đã nghe qua một số sự tích về một số người trong lịch sử có được những năng lực thần kỳ, hoặc như có người có trí tuệ siêu phàm, hay những nhà tiên tri, nhà ngoại cảm. Bọn họ chính là minh chứng cho suy luận của chúng tôi.
Những người này khả năng cũng đều là những người có bộ gen vượt trội so với những người khác, có lẽ họ đã vượt qua ngưỡng cửa đầu tiên trong thang tiến hóa.
Nhưng chúng tôi cảm thấy bọn họ cũng chưa có đạt tới ngưỡng cửa đó, chỉ là mới miễn cưỡng bước chân tới ngưỡng cửa đó mà thôi. Năng lực siêu nhiên của họ cũng chưa có được mở ra hoàn toàn."
Nhắc tới lĩnh vực mà mình nghiên cứu, giáo sư Nghĩa giảng giải một cách say mê.
Mà những người khác nghe cũng rất say mê.
Sau khi nghe xong giáo sư Nghĩa giảng giải, một đồng chí chiến sĩ vui vẻ hỏi.
" Vậy không phải chúng ta chỉ cần hít không khí của thế giới bên kia thì cũng có thể tiến hóa, nắm giữ sức mạnh siêu phàm hay sao?"
Nghe thấy vậy thì giáo sư Nghĩa mỉm cười lắc đầu.
" Nào có chuyện tốt như vậy, nếu như thế thì chúng ta cũng không tổn thất nhiều như vậy khi thăm dò.
Những loại vật chất kia cũng gần giống như khí nitơ trong không khí, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Chúng ta vẫn có thể hấp thu được một chút những vật chất đó, nhưng rất ít.
Chỉ sợ nếu chỉ dựa vào việc hấp thu qua đường hô hấp thì phải cần thời gian tương đối dài thì chúng ta mới có thể tiến hóa.
Theo chúng tôi nghiên cứu, nếu như chúng ta hấp thu những vật chất này, khi đã trải qua quá trình hấp thu của các sinh vật khác thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nói thẳng ra chính là trực tiếp ăn, hoặc triết xuất từ thân thể các sinh vật khác. Cũng giống như nitơ, sau khi các sinh vật khác hấp thu thì chúng ta có thể dễ dàng hấp thu được.
Còn có một điều nữa là, giữa các giống loài khác nhau, thậm chí là giữa chính nhân loại chúng ta với nhau, khả năng hấp thu những loại vật chất này ở từng cá thể cũng có sự khác nhau nhất định.
Mặc dù chưa thí nghiệm được nhiều lắm, nhưng theo chúng tôi xem ra, nếu như chỉ sử dụng phương pháp hấp thu dựa vào hít không khí, thì nhân loại chúng ta thua kém hơn khá nhiều loài sinh vật khác.
Nhưng đây cũng chỉ là chúng tôi nghiên cứu sơ bộ mà thôi, không khí tràn qua đã bị pha loãng rất nhiều, chúng ta không thu được bao nhiêu. Mà những mẫu vật khác gần như là không có, vậy nên chúng ta cần có thêm rất nhiều mẫu vật để nghiên cứu.
Đặc biệt là các mẫu vật đến từ các loại sinh vật ở thế giới bên kia vết nứt.
Chỉ có điều, theo chúng tôi dự đoán và những đội thám hiểm trước đó gặp phải thì có khả năng sinh vật ở bên đó sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Trường kỳ hấp thu những loại vật chất kia, không biết chúng đã tiến hóa đến mức nào.
Tiến hóa càng cao, tuổi thọ càng lâu dài, chỉ sợ còn có thể có những sinh vật đạt tới cấp độ của thần minh.
Thậm chí chúng ta cũng không biết được, sinh vật bên thế giới đó có hình thành văn minh hay không.
Nếu như hình thành văn minh, chỉ sợ nhân loại chúng ta sẽ không qua khỏi đại nạn này.
Nhanh chóng tìm được phương pháp phá hủy khe nứt này mới là chính đạo."
Giáo sư Nghĩa nói tới đây thì khuôn mặt đã không còn mỉm cười, thay vào đó là hết sức ngưng trọng.
Những người khác cũng không kém bao nhiêu, ban đầu còn rất hứng thú nghe giáo sư giảng thuật. Chờ đến cuối thì ai cũng tỏ ra ngưng trọng, không biết kết quả của nhân loại sẽ đi về đâu. Vết nứt này đối với nhân loại không biết là phúc còn là họa.