Bạch Mân rũ mắt lắc đầu: “Vừa rồi chị cũng nghĩ như vậy, nhưng em đã giúp chị thì chị cũng sẽ cố hết sức để giúp em.”
“Đồ ngốc này.” Môi Cố Nguyệt Hoài khẽ mở, phun ra hai chữ này.
Không đợi Bạch Mân lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài lại nói: “Em không cần chị đề cử em đến bệnh viện huyện học nghề, nhưng nếu như chị có thể giúp em mượn mấy cuốn sách, để em xây dựng nến móng, vậy thì tối nay em sẽ mời chị ăn thật ngon, như vậy có được không?”
Hiện tại cô không biết một chút gì, đến bệnh viện cũng chỉ cản trở, chẳng thà chờ đại đội tiến cử, để cho cô tham gia lớp huấn luyện.
Nghe vậy, Bạch Mân theo bản năng nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Rõ ràng cô ấy không ngờ sau khi mình chỉ ra đường tắt, mà lại bị Cố Nguyệt Hoài từ chối. Là bạn bè, cô chỉ nhờ cô ấy mượn giúp mấy cuốn sách có liên quan đến phương diện bác sĩ, là sợ gây phiền phức cho cô ấy sao?
Lần đầu tiên Bạch Mân gặp được một người như Cố Nguyệt Hoài, nghĩ đến chuyện vừa rồi mình còn so sánh cô với em trai em gái, bỗng có chút hối hận.
Cô thật sự là một người tốt, là một người rất thiện lương rất thiện lương!
Nụ cười trên gương mặt Bạch Mân đã trở nên thoải mái, trịnh trọng nói: “Nguyệt Hoài, em yên tâm, chắc chắn chị sẽ mượn cho em mấy quyển sách thích hợp với em. Có cái gì không hiểu thì em có thể hỏi chị, chờ em học được kha khá rồi chị lại đề cử em đến bệnh viện bọn chị!”
Cố Nguyệt Hoài cười tủm tỉm nói: “Vậy thì cảm ơn chị rồi.”
Bạch Mân chớp chớp mắt: “Em khách sáo với chị làm gì? Chúng ta là bạn bè mà.”
Cứ trò chuyện như vậy, không khí giữa hai người đã hài hòa thân thuộc hơn rất nhiều.
Bạch Mân nhìn Cố Nguyệt Hoài đang cắt thịt heo, một lúc lâu cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng cảm thấy không ổn, nói: “Nguyệt Hoài, chúng ta ăn một bữa đơn giản là được rồi, cháo khoai lang, bánh cao lương, dưa muối chị đều có thể ăn, không có kén chọn.”
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt liếc cô ấy một cái: “Chờ ăn cơm là được rồi, đừng tiết kiệm thay em.”
Bạch Mân cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Hiện tại các đại đội đều thiếu lương thực, em cũng phải ăn uống tiêu xài tiết kiệm một chút. Nếu không đợi đến đầu xuân năm sau sợ là lương thực sẽ ăn hết, hơn nữa em cũng không cần ăn thịt heo vội, nếu sợ hỏng thì chị sẽ ướp thịt khô, có thể dạy cho em. Hoặc chị giúp em ướp cũng được, cất giữ được thời gian lâu hơn, cứ xào như vậy thì tiếc quá.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy một hồi, đột nhiên mỉm cười.
Kiếp này cô quen biết không ít bạn bè, tính cách cũng không ai giống ai.
Vạn Thanh Lam thì tùy tiện, tính cách không câu nệ tiểu tiết. Tính tình Diêu Mỹ Lệ dịu dàng, là điển hình của hiền thê lương mẫu, rất thích hợp để làm vợ. Mà Bạch Mân là mẫu người mâu thuẫn và phức tạp nhất trong đó, cô ấy xinh đẹp lại có năng lực, mà bởi vì nguyên nhân gia đình nên lại vô cùng tự ti.
Về mặt tính cách, cô ấy là người dịu dàng nhất, thích nhân nhượng người khác, kết bạn với người như thế này thì có lẽ sẽ không bao giờ gây gỗ.
Cơm tối cô làm bún thịt hầm, lại hâm nóng bánh bao chay mà hôm qua đã hấp sẵn.
Lúc trong nồi còn hâm thức ăn, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đã thức dậy. Lúc nhìn thấy Bạch Mân thì có chút tò mò, hai bên giới thiệu qua lại, Yến Thiếu Ly cũng không quấy rầy bọn họ, vào trong phòng chơi với Yến Thiếu Ương.
Không bao lâu, đám người Cố Chí Phượng cũng đã trở về.
Một đám người nhao nhao trở về, khi tới còn xen lẫn vài tiếng heo con kêu to, làm cho Bạch Mân bỗng thấy hơi căng thẳng.
Cố Nguyệt Hoài đi ra ngoài đón người, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy chuồng heo bỏ hoang đã lâu trong sân một lần nữa được bắt đầu sử dụng lại. Hai con heo con hồng hào mũm mĩm vui vẻ ở trong chuồng heo, mấy người Cố Chí Phượng đứng ở ngoài chuồng heo nhìn vào trong, trên mặt cũng toàn là ý cười.
“Cha!” Cố Nguyệt Hoài hô lên một tiếng, đi qua đánh giá ông ấy vài lần, tức giận nói: “Đi đứng đã không tiện mà còn muốn đi góp vui, chân không sao chứ? Để anh ba dẫn cha về bôi thuốc, kẻo lại sưng lên.”
Cố Chí Phượng nghe Cố Nguyệt Hoài lải nhải, bèn cười trừ, nháy mắt với Cố Tích Hoài, rồi hai người trở về phòng.
Lúc này, Bạch Mân đi ra, vừa nhìn thấy Cố Chí Phượng, đã thận trọng nói: “Chào chú, cháu là bạn của Nguyệt Hoài.”
Cố Nguyệt Hoài nghe thấy tiếng động, quay đầu lại giới thiệu một câu: “Cha, đây là Bạch Mân, làm y tá ở bệnh viện huyện.”
Trên mặt Cố Chí Phượng lộ ra nụ cười thân thiện, giơ ngón cái lên nói: “Tiểu Bạch là y tá à? Đúng là giỏi quá, không có sao, đừng căng thẳng, cứ xem như nhà mình.”
Bạch Mân nhìn Cố Chí Phượng, tâm trạng căng thẳng đã được giảm bớt, mỉm cười gật đầu.
Yến Thiếu Ngu không nhìn Bạch Mân, đi vào trong sân múc nước rửa tay, ngoái đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi nói: “Thu dọn đồ đạc xong rồi?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nói: “Đã thu dọn xong xuôi, lát anh kiểm tra xem có thiếu gì không. Buổi tối em làm bún thịt hầm, anh ăn nhiều một chút rồi sau đó đi ngủ sớm đi, sáng mai em lại đưa anh ra trạm xe, sau đó lại trở về đi làm.”
Yến Thiếu Ngu khẽ ừ một tiếng, gọi Cố Đình Hoài tới đây rửa tay, nhưng không nhận được hồi đáp.
Anh nhướng mày, nhìn về phía Cố Đình Hoài vẫn đứng trước chuồng heo.
Lúc này sự chú ý của anh không đặt ở trên hai con heo con, mà sững sờ đờ đẫn ở tại chỗ, nhìn về một phương hướng khác.
Yến Thiếu Ngu nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì thấy một cô gái đứng thẳng tắp ở trong sân.
Trí nhớ của anh khá tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra, là nữ y tá ở bệnh viện huyện mà suýt chút nữa đã bị Hoàng Thịnh hủy hoại.
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, dùng ánh mắt để ra hiệu cho cô.
Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng ngước mắt nhìn thoáng qua Cố Đình Hoài giống như đã bị câu mất hồn vía, lại nhìn sang Bạch Mân. Không biết có phải cô ấy chú ý thấy ánh mắt của Cố Đình Hoài hay không, trông rất mất tự nhiên, cúi đầu cũng có thể nhìn thấy nụ cười xấu hổ trên mặt cô ấy.
Ánh mắt cô quanh quẩn trên người hai người, cô không hề nghĩ tới tổ hợp này.
Cô thấy rõ sự yêu thích của Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ, nhưng Cố Đình Hoài lại hết lần này tới lần khác không thông suốt, hoàn toàn xem họ là bạn của em gái mà đối xử. Lúc ấy cô chỉ nghĩ anh trai mình chưa từng yêu đương, nên không quá rành trong phương diện này.
Hôm nay xem ra, ngược lại hoàn toàn không giống như cô nghĩ, không phải không rành, mà chỉ là chưa đúng người thôi.
Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, đi tới bên cạnh Cố Đình Hoài vẫn còn chưa phục hồi được tinh thần.
Cô đưa tay vỗ vỗ vai Cố Đình Hoài, kéo trọng âm nói: “Anh cả, mắt anh không thấy nhức sao?”
Cố Đình Hoài đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, lắp bắp nói: “Cái, cái gì? Em nói gì chứ?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh một hồi, không khỏi tặc lưỡi một cái. Xem ra anh cả không chỉ di truyền bộ dạng của cha, còn di truyền cả tính yêu đến mê muội của ông ấy. Nếu như thật sự thành đôi, về sau bảo đảm cũng là một tên sợ vợ.
“A, không có gì, em đã làm xong bữa tối rồi, vào ăn đi?”Cố Nguyệt Hoài liếc anh ấy một cái, trong mắt toàn là vẻ chế nhạo.
Ánh mắt Cố Đình Hoài lóe sáng, gãi đầu, không dám nhìn Bạch Mân nữa, nhấc chân đi vào trong nhà.
Lúc này, Yến Thiếu Ngu âm thầm nói một câu: “Anh cả, không rửa tay sao?”
Khóe miệng Cố Đình Hoài giật giật, cực kỳ muốn quay đầu lại nói với hai người một câu: Hai người thật sự rất phiền đấy!
Anh ấy nhắm mắt lại, xoay người rửa tay, bỗng chạy vào trong nhà giống như ở sau có người đang đuổi theo vậy. Cảnh tượng giấu đầu lòi đuôi này khiến Cố Nguyệt Hoài mở rộng tầm mắt, trong trí nhớ anh cả vẫn luôn là người điềm tĩnh.