Yến Thiếu Ly mím môi, đột nhiên nhớ tới gì đó, từ trong túi móc ra một vật đưa cho Yến Thiếu Ngu: “Anh, cho anh.”
Yến Thiếu Ngu không nói gì, nhận lấy cất đi.
Động tác hai người rất chậm, Cố Nguyệt Hoài có thể nhìn thấy rõ hình dáng vật kia.
Một miếng ngọc hình vuông, toàn thân tỏa sáng, chất lượng cực tốt, nhìn cũng biết giá trị không rẻ.
Cố Nguyệt Hoài có chút kinh ngạc, kiếp trước cô chưa từng nhìn thấy miếng ngọc này bao giờ, kinh ngạc một lúc, trong đầu cô đột nhiên lóe lên, nhớ tới kiếp trước, lúc Yến Thiếu Ngu rời đại đội sản xuất Đại Lao Tử đi nhập ngũ, có để lại cho cô một khoản tiền.
Khi đó Yến Thiếu Ương không bị thương, Yến Thiếu Ngu cũng chưa từng lấy miếng ngọc quý giá này ra.
Có điều, trước khi rời đi, anh đã để lại cho cô một khoản tiền, cũng là số tiền này giúp cô một mực chống đỡ không gục ngã. Xem ra, số tiền lúc đó là bán miếng ngọc này có được, một nửa đưa cho cô, một nửa đưa cho Thiếu Ương và Thiếu Ly.
Hô hấp Cố Nguyệt Hoài có chút dồn dập, ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp và bi thương.
Kiếp trước anh đã giấu cô rất nhiều thứ, nhìn thái độ của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly cũng biết miếng ngọc này rất quan trọng với Yến Thiếu Ngu, nhưng để cho cô đường lui, anh đã bán miếng ngọc.
Chuyện lớn như vậy, anh lại chưa bao giờ nhắc đến, giống như chỉ là im lặng làm một việc nhỏ.
Cô mím chặt môi, cánh tay ôm Yến Thiếu Đường cũng siết chặt, đột nhiên biết được chuyện này, khiến cảm xúc cô có chút chấn động.
"Sao thế?" Yến Thiếu Ngu nhận ra ánh mắt phức tạp của Cố Nguyệt Hoài, nhíu mày, đưa mắt nhìn cô.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, rũ mắt cười nói: "Không, không sao, chỉ cảm thấy tấm ngọc bài này khá độc đáo."
Yến Thiếu Ngu cân nhắc một lúc, đưa miếng ngọc cho Cố Nguyệt Hoài: "Cho em."
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu nói: "Cho em? Cho em làm gì?"
Yến Thiếu Ly hít một hơi khí lạnh, trợn tròn mắt nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, mặt đầy không dám tin.
Yến Thiếu Ương đang nằm trên giường bệnh cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu, thảo nào, thảo nào lúc rời đại đội Liễu Chi anh muốn ở lại cùng tiến cùng lui với Cố Nguyệt Hoài, hóa ra trong đó có lý do bọn họ không biết.
Yến Thiếu Ngu im lặng nhìn cô, trong lời nói có một tia kiên quyết: “Cho em thì em cứ cầm đi."
Cố Nguyệt Hoài ngoảnh đầu nhìn Yến Thiếu Ly, cô ấy đang nháy mắt, bảo cô nhanh chóng nhận nó đi với vẻ mặt hết sức khoa trương.
Cố Tích Hoài đứng ở bên cạnh nhìn hai người, vẻ mặt khi thì phức tạp, khi thì xúc động, khi thì lại có chút tức giận, khắc họa sống động một bà mẹ nhìn thấu hết mọi chuyện, không ngờ lên núi một lần, lại khiến quan hệ của bọn họ thêm gần nhau hơn.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lúc, nhận lấy miếng ngọc bội, cúi đầu nhìn, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cô, giống như phủ một lớp ánh sáng vàng lên hàng mi cô, khiến người ta lóa cả mắt.
Yến Thiếu Ngu thấy cô nhận lấy, môi mỏng hơi nhếch lên, cười khẽ một tiếng.
Bị nhiều người nhìn như vậy, Cố Nguyệt Hoài có hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, không nhìn miếng ngọc bội nữa, cẩn thận cất nó đi.
Cô không để nó vào không gian Tu Di, sợ sau ngày có người muốn xem, cô lại không thể lấy ra ngay được.
Cố Tích Hoài khoanh tay, nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu từ trên xuống dưới, giọng nói có chút không vui: "Nguyệt Hoài, có phải em nên nói tỉ mỉ chuyện này cho anh ba của em nghe không?"
"Anh ba nói gì vậy, em nghe không hiểu. Đúng rồi, bọn Uông Tử Yên đã đến đây chưa? Còn có Vân Viện, cô ấy đến đồn công an rồi à?" Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, sợ Cố Tích Hoài sẽ hỏi thêm, vội vàng chuyển chủ đề.
Yến Thiếu Ly đứng ở bên cạnh vui mừng khôn xiết, ánh mắt mập mờ liếc cô một cái, nói: “Lúc buổi sáng Tử Yên và Lôi Nghị đã đến, bọn họ đến bệnh viện trước, sau đó cùng Vân Viện đến đồn công an, có điều, cũng không còn sớm nữa, sao họ vẫn chưa trở về nhỉ?"
Cô ấy vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu có chút nghi hoặc.
Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã biết đại khái, chắc là bọn Vân Viện bị chuyện của Lý Vệ Đông liên lụy, mặc dù hôm nay vụ án đã được phá, nhưng đột nhiên có người nhảy ra đưa bằng chứng, công an nhân dân không thể nào không nghi ngờ được.
Có điều, chỉ cần Vân Viện cắn chặt miệng, không biết nguồn gốc của sổ sách giao dịch, dưới ảnh hưởng của vụ việc Lý Vệ Đông, công an nhân dân sẽ chỉ chú ý đến ngọn nguồn và tính xác thực của vụ việc Lý Vệ Đông, sẽ không quá khắt khe trong các vấn đề khác.
Chỉ là không biết cô ta có tiết lộ Yến Thiếu Ngu không, nếu nói, thì sẽ là một rắc rối khác.
Nghĩ như vậy, Cố Nguyệt Hoài không khỏi nhíu mày.
Yến Thiếu Ly quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, tò mò hỏi: “Vẻ mặt chị là sao thế?"
Yến Thiếu Ngu nhìn cô ấy, sau đó lại nhìn Yến Thiếu Ương trên giường bệnh: “Lý Vệ Đông c.h.ế.t rồi.”
Lý Vệ Đông làm nhiều việc ác, cũng tạo ra bóng mờ rất lớn cho Yến Thiếu Ly, ông ta chết, cũng là một chuyện tốt.
Hơi thở Yến Thiếu Ương đình trệ, kinh ngạc nói: "Chết? Tại sao đột nhiên lại chết?"
Môi Yến Thiếu Ly cũng run rẩy, không dám tin nhìn Yến Thiếu Ngu, cho là anh đã g.i.ế.c Lý Vệ Đông.
"Là Hứa Tấn Phương, vợ cả của Lý Vệ Đông g.i.ế.c ông ta." Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, kể lại toàn bộ câu chuyện. Câu chuyện rất kịch tính, không ai ngờ tới Hứa Tấn Phương lại nhân cơ hội g.i.ế.c Lý Vệ Đông.
Nghe đến đây, Cố Tích Hoài cũng biết, sau khi ra khỏi núi Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài đi thẳng đến đại đội Liễu Chi, ở đó còn xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng anh ấy cảm khái, cô em nhà mình đi đến đâu là chấn động đến đấy.
Phòng bệnh rơi vào im lặng, rất lâu không có người nói chuyện.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cố Tích Hoài ở gần cửa nhất, vừa đi mở cửa vừa nói: "Chắc là bác sĩ tới kiểm tra phòng nhỉ?"
Đoán xong, anh ấy mở cửa, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Tống Kim An.
Lông mày anh ấy nhíu lại, khóe môi mím chặt, đôi mắt nâu hơi phức tạp, nhìn thoáng qua đã biết người đến không có ý tốt.
"Thanh niên tri thức Tống? Cậu đến đây làm gì?" Cố Tích Hoài đứng ở cửa không chịu nhường đường.
Tống Kim An nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài đang đứng trong phòng, hai tay nắm chặt, yếu hầu khẽ lăn, nói: “Tôi vừa xuống tầng thăm chú Cố, nghe chú nói Thiếu Ngu và biên tập Cố đã trở lại."
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Sớm muộn gì cô và Tống Kim An cũng xảy ra chuyện này, cô đ.â.m Điền Tĩnh trước mặt anh ta, anh ta lại không vạch mặt cô trước mặt công an nhân dân, chuyện này đúng là kỳ lạ, nhưng nếu anh ta chịu che giấu giúp, vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều.
Cô cũng muốn nói chuyện với Tống Kim An một lúc, thăm dò xem anh ta đang nghĩ gì và tình hình hiện tại của Điền Tĩnh.
Đương nhiên, cô cũng không định cầu xin Tống Kim An, bởi vì dù thế nào đi nữa, ở trong lòng cô, Tống Kim An vẫn là kẻ địch, anh ta và Điền Tĩnh cùng một phe, khi đối mặt không kiềm chế được có mấy phần cảnh giác và bài xích.
Yến Thiếu Ngu nhàn nhạt liếc nhìn Tống Kim An, không chút che giấu nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài, bình tĩnh nói: “Cùng nhau đi.”
Tống Kim An nhìn hai người nắm tay nhau, môi mím chặt, tâm sự có chút nặng nề.