Cả người Cố Nguyệt Hoài hỗn loạn, không biết đêm nay là đêm nào.
Trong mơ, dường như cô đã trở lại kiếp trước.
“Không có khẩu vị sao? Sao không ăn cơm?” Yến Thiếu Ngu lo lắng nhìn Cố Nguyệt Hoài, đưa tay chạm trán cô.
Cố Nguyệt Hoài giật mình nhìn Yến Thiếu Ngu đã trưởng thành không ít, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, rồi nhìn quanh bốn phía, bối cảnh trang trí quen thuộc, rõ ràng là căn nhà nhỏ ở thủ đô mà cô từng ở gần mười năm, bỗng chốc không biết đây là mơ hay là thật.
Cô hé đôi môi khô nứt ra, khẽ gọi: “Thiếu Ngu?”
Yến Thiếu Ngu nhíu mày càng chặt hơn: “Cô làm sao vậy?”
“Không… Không có sao.” Cố Nguyệt Hoài chần chờ lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Yến Thiếu Ngu.
So với anh lúc còn trẻ, lúc này rõ ràng Yến Thiếu Ngu càng có khí chất của người bề trên hơn. Lông mày dài đôi mắt hẹp, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng ửng đỏ, vẫn đẹp như cũ. Chẳng qua nét cương quyết thường thấy giữa hàng lông mày của anh đã không còn nữa, lộ ra một chút sắc bén và lạnh lùng.
Yến Thiếu Ngu mím môi, giọng nói lành lạnh vững vàng: “Có chuyện gì đừng giấu ở trong lòng, có tôi ở đây, đừng sợ.”
Nghe lời quan tâm này, mũi Cố Nguyệt Hoài không kiềm chế được mà cay cay, hốc mắt cũng nóng lên.
Sau khi cô sống lại, từng giây từng phút đều thấy căng thẳng trong lòng, e sợ chỉ cần đi sai một bước là sẽ đi theo vết xe đổ của đời trước. Điều duy nhất có thể làm cho lòng cô thấy ấm áp, cũng chỉ có người nhà bình an và sự bầu bạn của anh.
Đáng tiếc, lúc Yến Thiếu Ngu còn trẻ giống như một con lừa bướng bỉnh, rất khó tới gần, làm cho cô có chút tức giận.
Hôm nay, một lần nữa nghe được sự quan tâm của anh, cảm xúc uất ức bỗng chốc tuôn trào, lại có cảm giác xúc động muốn khóc.
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, nén nước mắt vào trong, cô đưa tay nắm lấy bàn tay to ấm áp của Yến Thiếu Ngu, gương mặt tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa vài phần đắc ý: “Thiếu Ngu, anh có biết không? Tôi đã g.i.ế.c Điền Tĩnh, tự tay g.i.ế.c chết!”
Cô không quan tâm đây là mơ hay thật, nhưng chỉ cần là Yến Thiếu Ngu, cũng đủ để cô buông bỏ tất cả phòng bị.
Điền Tĩnh là chấp niệm hai kiếp của cô, cho dù để lại phiền toái, nhưng g.i.ế.c cô ta cũng là sự thật. Đây là chuyện vui đối với cô, nhưng mà chuyện vui như vậy lại không thể kể với người khác, có nói bọn họ cũng sẽ không hiểu.
Cô may mắn có thể gặp lại Yến Thiếu Ngu ở kiếp trước, đích thân kể chuyện này cho anh nghe.
Cô nghĩ, anh sẽ thấy mừng cho cô.
Yến Thiếu Ngu nghe xong lời này, lẳng lặng nhìn Cố Nguyệt Hoài hồi lâu, anh đặt tay lên đầu cô, giọng nói mang vài phần dịu dàng: “Thù lớn được báo, cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc ngon lành. Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh cô.”
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, lắc lắc đầu, còn muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy mí mắt nặng nề, lâm vào bóng tối.
*
Lúc Cố Nguyệt Hoài tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy cả người rét run, nhịn không được mà cuộn mình lại.
Lúc này, tay của cô đụng phải một thứ gì đó ấm áp, không khỏi dựa sát về hướng đó.
Giọng nói của Yến Thiếu Ngu hơi khàn khàn: “Cô dậy rồi?”
Cố Nguyệt Hoài mơ màng mở mắt, miếng vải ướt đẫm trên đầu đã rơi xuống đất.
Cô ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu ngồi bên cạnh cô, đang cúi đầu nhìn cô, có cảm giác dường như đã cách mấy kiếp. Trong lòng đã hiểu là tỉnh mộng, cô lơ đi nỗi thất vọng, há miệng nói: “Tôi... Tôi làm sao vậy?”
Cô há miệng, cổ họng dường như có cát sỏi di chuyển.
Yến Thiếu Ngu hắng giọng, thêm củi vào đống lửa: “Cô bị sốt.”
Cố Nguyệt Hoài giãy dụa ngồi dậy, cô vừa mới kề sát Yến Thiếu Ngu, hiện giờ vừa ngồi dậy, hai người vai sóng vai, kề sát bên nhau. Trong đầu cũng hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê với tốc độ ánh sáng.
Con ngươi cô khẽ rùng mình, nhìn căn nhà gỗ quen thuộc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một góc.
Nơi đó sạch sẽ, không có vết máu, cũng không có t.h.i t.h.ể của Điền Tĩnh, tất cả giống như chỉ là giấc mơ.
Cố Nguyệt Hoài nắm chặt ngón tay, chống đỡ đứng dậy, thong thả đi tới chỗ dùng d.a.o đ.â.m Điền Tĩnh, thật sự không có vết máu, làm sao có thể? Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là một giấc mộng? Cô không có g.i.ế.c Điền Tĩnh?
Tin này khiến sắc mặt Cố Nguyệt Hoài tái nhợt như tờ giấy, lồng n.g.ự.c ẩn chứa nỗi buồn bực, không thể tiêu tan.
Cô biết, không có g.i.ế.c Điền Tĩnh thì cô phải thấy may mắn, điều này có nghĩa là cô đã tránh được một kiếp, không cần rối rắm với việc g.i.ế.c Tống Kim An hay là trở về ngồi tù, nhưng cảm giác vui sướng trong giấc mơ chân thật đến vậy, khiến cô bỗng chốc không biết vui hay buồn.
Yến Thiếu Ngu ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, tâm trạng cô sa sút, đứng bất động, nhìn có chút đáng thương.
Anh im lặng một lát, không nhanh không chậm nói: “Cô đang tìm Điền Tĩnh?”
Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt lộ ra biểu cảm mờ mịt ngạc nhiên.
Lúc này cô bỗng nhiên hiểu ra, mặc dù g.i.ế.c Điền Tĩnh chỉ là một giấc mơ, nhưng vì sao Điền Tĩnh không ở trong nhà gỗ, Tống Kim An cũng không ở đây? Vì sao nơi này chỉ có cô và Yến Thiếu Ngu?
Giọng cô có chút khô khốc: “Bọn họ đâu rồi?
Yến Thiếu Ngu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn cô chằm chằm.
Cố Nguyệt Hoài cũng im lặng không nói, chỉ nhìn lại anh.
Hai người thật lâu không nói gì, cuối cùng ánh mắt của Yến Thiếu Ngu mang theo vài phần hung hăng: “Cố Nguyệt Hoài, cô thật sự không muốn sống nữa sao? Chuyện dùng d.a.o đ.â.m c.h.ế.t người mà cũng làm được? Tôi cho cô sao là để cô tự vệ, không phải để cô g.i.ế.c người!”
Nghe vậy, trong lòng Cố Nguyệt Hoài bỗng thấy nhẹ nhõm, quả nhiên không phải nằm mơ, cô vẫn g.i.ế.c Điền Tĩnh.
Cố Nguyệt Hoài mím môi, trong mắt nhiễm một tia tự giễu: “Bọn họ đâu rồi?”
Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên với sự bình tĩnh của cô, bị một câu nói của anh chọc thủng hành động g.i.ế.c người, mà ngược lại cô không hề có nửa phần căng thẳng lo sợ, còn mang biểu cảm “Tùy anh nói sao cũng được”. Nói thật, Cố Nguyệt Hoài như vậy thật sự khiến anh có chút xa lạ, mặc dù hai người cũng không tính là quen thuộc.
Anh lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói lành lạnh: “Lúc trở về thì đã không còn ở đây.”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: “Không còn? Không còn là có ý gì? Vậy Tống Kim An thì sao?”
Thi thể Điền Tĩnh không còn nữa thì có thể giải thích là bị gấu nuốt, vậy Tống Kim An đi đâu rồi? Cho dù anh ta có thiện lương, cũng không thể đưa mình vào miệng gấu trước, để t.h.i t.h.ể Điền Tĩnh tránh được một kiếp chứ?
Yến Thiếu Ngu không thừa nước đục thả câu, kể lại chuyện xảy ra sau khi Cố Nguyệt Hoài bất tỉnh.
Cố Nguyệt Hoài sốt cao hôn mê, cần phải hạ sốt gấp, bất đắc dĩ Yến Thiếu Ngu chỉ có thể mạo hiểm cõng cô trở về nhà gỗ.
Hai người cũng xem như khá may mắn, một đường thông suốt, cũng không đụng phải con gấu đen kia nữa. Tuy nhiên, sau khi trở lại nhà gỗ thì lại có một mùi m.á.u tanh nồng nặc xông vào mũi, nhưng không thấy Điền Tĩnh và Tống Kim An.
Trong lòng Yến Thiếu Ngu biết có chuyện không hay, lúc đầu tưởng là gấu phá cửa mà vào, hai người họ trúng phải chiêu hiểm độc, nhưng sau phát hiện cửa gỗ bình yên vô sự, thịt lợn rừng và củi lửa trong nhà cũng còn nguyên, chỉ có trên mặt đất có thêm một bãi máu, cộng thêm việc thiếu mất hai người.
Anh từng học trinh sát với lính trinh sát, chỉ cần suy đoán một chút đã suy đoán ra được bảy tám phần của tình huống lúc đó.
Vũng m.á.u kia, chính là vị trí Điền Tĩnh ngồi vây quanh đống lửa.
Nỗi hận của Cố Nguyệt Hoài đối với Điền Tĩnh vô cùng mãnh liệt, lúc xuất hiện trước mặt anh lại bình tĩnh giống như không để ý đến chuyện sinh tử. Không khó đoán, khi anh giằng co với bầy sói, trong nhà gỗ đã xảy ra chuyện gì.
Về phần Tống Kim An, nếu như anh đoán không sai, có lẽ Điền Tĩnh chưa có tắt thở, đã được Tống Kim An mang đi.
Anh ta chính là một người như vậy, sẽ không từ bỏ bất kỳ ai, càng không từ chối hỗ trợ bất kỳ ai. Chẳng qua, địa thế hiểm trở xa lạ, trước có đàn sói sau có gấu, anh ta bị Điền Tĩnh làm liên lụy, có thể sống sót rời đi hay không vẫn là ẩn số.
Anh vốn định đi ra ngoài tìm người, nhưng Cố Nguyệt Hoài hôn mê bất tỉnh, nếu anh bỏ lại cô, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Giữa Tống Kim An và Cố Nguyệt Hoài, anh vẫn buông thả bản thân cho mình lựa chọn vế sau. Nếu muốn nói một nguyên nhân, có lẽ là vì lúc cô thoi thóp, cánh môi khô nứt, trong miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ “Thiếu Ngu” vô cùng dịu dàng.