Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 233: Chương 233



Tay nghề của Cố Nguyệt Hoài thì tất nhiên là không cần phải nói, trong thời buổi thiếu ăn thiếu mặc này, có thể ăn được miếng cơm như thế này, phải nói là điều sung sướng đến nhường nào. Mấy người đều ra sức lấp đầy dạ dày, Cố Tích Hoài lại càng chép miệng, như thể dư vị sau khi ăn.

Cố Chí Phượng ăn uống no đủ, lại bắt đầu nạy óc chó của mình.

Ông ấy nhìn hành động không chút gò bó của Yến Thiếu Ngu, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Cố Chí Phượng nhìn về phía Yến Thiếu Đường được Cố Nguyệt Hoài ôm vào trong lòng, có chút buồn ngủ, chần chờ một chút, rồi lên tiếng hỏi: “Thiếu Ngu à, cháu đã là anh cả, người thân của Thiếu Đường, vậy cháu định sắp xếp cho con bé như thế nào?”

Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Yến Thiếu Đường là cô nhi bị bọn buôn người bắt cóc, ngoài ý muốn được cứu trở về. Thiếu Đường rất đáng yêu, trong nhà cũng không thiếu miếng ăn, chỉ muốn xem con bé là một thành viên trong gia đình, rồi nuôi nấng con bé.

Nguyệt

Nhưng giờ đây tìm được người thân của Yến Thiếu Đường, bọn họ phải lùi lại phía sau.

Vừa nói xong, không khí trên bàn cơm ngưng tụ.

Cố Tích Hoài nhíu mày nhìn về phía Cố Chí Phượng, cảm thấy ông ấy không nên nói ra vấn đề ấy vào lúc này, nhưng thay đổi vị trí để suy ngẫm thì lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Anh ấy ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Đường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không nỡ.

Anh ấy chăm sóc Thiếu Đường lâu như vậy, mỗi ngày ở bên nhau, sớm đã coi cô bé là em gái ruột.

Thậm chí, Yến Thiếu Đường ở trong lòng anh ấy, còn thân thiết hơn Cố Nguyệt Hoài một chút. Cô bé mềm mại đáng yêu, khác xa Cố Nguyệt Hoài khi còn bé, ngược lại bù đắp được tâm nguyện muốn làm anh trai tốt của anh ấy khi còn nhỏ.

Cố Nguyệt Hoài hơi dừng lại, cụp mắt nhìn Yến Thiếu Đường đã ngủ, ôm cô bé vào phòng.

Lúc cô đi ra thì nghe thấy Cố Chí Phượng nói: “Thiếu Ngu, cháu đã là anh cả của Thiếu Đường, nếu cháu muốn mang con bé đi thì chúng ta cũng không có gì để nói nhưng ở điểm thanh niên trí thức, cháu có thể chăm sóc tốt cho con bé không?”

Giọng Cố Chí Phượng hết sức nghiêm túc, không phải cố ý gây khó dễ, chỉ đứng ở góc độ muốn tốt cho Yến Thiếu Đường mà nói.

Dù sao Yến Thiếu Ngu cũng là đàn ông, ở trong ký túc xá, ban ngày còn phải đi làm. Tuy rằng hiện tại Yến Thiếu Đường đã khôi phục được chút trí tuệ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé bốn tuổi, rõ ràng đưa đến điểm thanh niên trí thức thì không có hợp lý.

Cố Đình Hoài trầm ngâm một lát, nói: “Chúng tôi cùng ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, Thiếu Đường đã thích ứng với cuộc sống trong nhà, sau khi anh tan làm thì tới nhà thăm con bé là được. Sau này nếu anh rời khỏi đây, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản anh mang Thiếu Đường đi.”

Anh đại khái đoán được tâm tư của em gái nhà mình, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng là anh trai, dù sao cũng phải giúp đỡ một phen.

Đêm nay quen biết, anh ấy cũng đã nhìn ra, tâm tư của Yến Thiếu Ngu sâu thẳm, đối nhân xử thế luôn có chút phòng bị và lạnh nhạt, khó có thể tiếp cận. Nếu không có Yến Thiếu Đường, chỉ sợ muốn tiếp cận anh cũng rất khó.

Cố Tích Hoài hiểu được ý tứ trong giọng nói của anh cả, suy nghĩ một chút, cũng phụ họa theo: “Đúng vậy Thiếu Ngu, mỗi ngày tôi đều ở nhà đọc sách, chăm sóc Thiếu Đường cũng rất nhẹ nhàng. Mỗi ngày anh đều phải đi làm, cũng không có cách nào để chăm sóc con bé.”

Một mặt, đúng là làm vậy có thể giúp Cố Nguyệt Hoài một phen, mặt khác anh ấy cũng không muốn để Thiếu Đường rời đi.

Nghe người nhà họ Cố nói, ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe sáng, trong lòng không biết có bao nhiêu ý nghĩ.

Đương nhiên anh biết hiện tại đón Thiếu Đường về không phải là hành động sáng suốt, không nói đến việc anh có thể chăm sóc cô bé hay không, chỉ với việc hiện tại cô bé đã không còn là Yến Thiếu Đường ngây ngốc như trước kia, cô bé đã có suy nghĩ và lý trí của mình.

Nếu để Thiếu Đường lựa chọn, cô bé chắc chắn không muốn đi theo anh.

Cố Nguyệt Hoài tiến lên vài bước, ngồi ở mép giường, trên mặt mang theo chút ý cười rụt rè: “Thiếu Ngu, để Thiếu Đường ở nhà đi, mỗi ngày anh có thể tới đây thăm con bé. Chờ sau này khi anh trở về thành phố rồi lại đưa con bé về.”

Yến Thiếu Ngu nghe giọng nói nhẹ nhàng như nước suối của cô, chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề trong lòng đã thư giãn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-233.html.]

Anh nhướng mày, trán hơi giật giật, nghiêm mặt nói: “Cảm ơn, nhờ mọi người vất vả chăm sóc cho Thiếu Đường vậy.”

Dứt lời, còn không đợi đám người Cố Tích Hoài phấn khởi, anh lại nói: “Trước đây là không biết nhưng hiện tại đã biết, vậy cũng không tiện để Thiếu Đường ở chỗ này ăn ở không được. Tôi sẽ trả tiền trả lương thực, có chỗ nào cần thì mọi người cứ việc nói.”

Giọng nói của Yến Thiếu Ngu lành lạnh, giọng điệu vô cùng trịnh trọng, như là đang hứa hẹn gì đó.

Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, chợt cười ha hả: “Khách sáo như vậy làm gì? Nhưng từ nay về sau khi anh tan tầm, cũng tới nhà ăn luôn đi. Dù sao làm cho Thiếu Đường cũng là làm, làm cho anh cũng là làm, thêm một mình anh cũng không nhiều hơn là bao.”

Cố Tích Hoài liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, trong lòng suy nghĩ, người này đúng là thừa thế xông lên, không khách sáo chút nào cả.

Con ngươi của Cố Đình Hoài cũng lóe sáng, xem như đã hoàn toàn chắc chắn tâm tư của Cố Nguyệt Hoài.

Tay đang nạy óc chó của Cố Chí Phượng cũng dừng lại, mặc dù ông ấy là một người thô kệch, nhưng cũng không ngốc đến vậy. Sau khi biết lại nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, khóe miệng giật giật, trong đôi mắt sáng tối đan xen, không biết nên có phản ứng như thế nào.

Cái này gọi là gì? Con gái lớn không dùng được? Nhanh như vậy đã dự định tìm đối tượng cho mình rồi?

Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Yến Thiếu Ngu khẽ sững sờ, dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài không dời tầm mắt đi, con ngươi linh động mỉm cười nhìn anh.

Cho dù là ở trước mặt người nhà, cô cũng không hề che giấu sự vui mừng và tâm tư của mình đối với Yến Thiếu Ngu.

Kiếp này, cho dù không thể hai người không thể tâm đầu ý hợp giống như kiếp trước, cô cũng không muốn bởi vì đủ các nguyên do mà khiến anh không hiểu được tình cảm của mình. Sống thêm một kiếp, có lẽ thu hoạch lớn nhất của cô chính là nói nhiều hơn.

Có đôi khi, bởi vì một số người không muốn mở lời, mới dẫn đến kết quả trái ngược.

Cơ thể của Yến Thiếu Ngu có chút cứng ngắc, còn không đợi anh lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài đã nói: “Thời gian không còn nhiều, nên về điểm thanh niên trí thức rồi. Chúng ta đi mau thôi, muốn quá là sẽ không để cửa cho chúng ta đâu.”

Cô chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, khiến cơ bắp căng thẳng của Yến Thiếu Ngu lặng lẽ thả lỏng.

Cố Nguyệt Hoài ngược lại không hề thất vọng trước sự từ chối trong tiềm thức của Yến Thiếu Ngu, cô nói một tiếng với Cố Chí Phượng rồi đi ra cửa.

Yến Thiếu Ngu nhìn bóng lưng của cô, môi nhẹ nhàng mím lại, ánh mắt mang theo vẻ cương quyết cũng dịu lại, dâng lên một tia cảm xúc ngổn ngang. Trước kia khi ở thủ đô, cũng không phải là chưa từng có ai nhiệt tình với anh như vậy, nhưng anh chưa từng cảm thấy khó xử như thế này.

“Chú Cố, cháu xin phép đi trước.” Yến Thiếu Ngu gật đầu với mấy người Cố Chí Phượng, rồi đuổi theo Cố Nguyệt Hoài rời đi.

Cố Tích Hoài ghé vào khung cửa, nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu rời đi, miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

Cố Chí Phượng tức giận nói: “Thằng ba, con làm gì vậy?”

Cố Tích Hoài cười ha hả, chậm rãi ngồi xuống giường đất: “Cha, cha còn chưa nhìn ra sao? Con gái yêu quý của cha để ý anh trai của Thiếu Đường rồi.”

Cố Chí Phượng nghẹn họng, vỗ một cái lên đầu Cố Tích Hoài: “Liên quan cái rắm gì tới con? Lo cho bản thân con đi!”

Cố Tích Hoài ôm đầu “Xì” một tiếng, tỉnh bơ ngồi cách xa ra, nghĩ đến sự khác thường khi tối nay họ trở về, cau mày nói: “Hôm nay có phải đại đội xảy ra chuyện gì không? Biểu cảm của hai người không được đúng lắm.”

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.