Thấy hắn giả vờ ngốc nghếch, Lạc Thiên cực kỳ tức giận nói: “Dương Siêu Huyền, anh có liêm sỉ không vậy? Anh và vợ anh cướp mất đá quý của tôi”.
Dương Siêu Huyền: “Lạc Thiên, anh đã nói em bị lừa rồi mà, chắc chắn là hắn gạt em lấy đá quý đi, đúng không?”
Nói rồi hắn không để Lạc Thiên nói thêm lời nào đã vẫy tay ra hiệu cho người lại đánh Ngô Bình. Cho dù những người này đánh không lại Ngô Bình cũng không sao, một khi hắn và người nhà họ Dương ra tay, chuyện còn lại sẽ dễ xử lý.
“Khoan đã!”
Lúc hai bên sắp lao vào đánh nhau, một giọng nói vang lên.
Nghe thấy thế, Lạc Thiên vội nhìn ra đằng sau, cậu ta mừng rỡ nói: “Bố”, sau đó chạy đến chỗ người đàn ông trung niên.
Người trung niên tên là Dương Quảng Lợi, con trai đã không về nhà hai ngày, thật ra ông ta cũng rất lo nhưng vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Con còn biết về à?”
Lạc Thiên vội nói: “Bố, con sai rồi, con không nên ra ngoài một mình, bố đánh con đi”.
Dương Quảng Lợi sửng sốt, đứa con này trước giờ luôn bướng bỉnh không bao giờ nghe lời ông ta. Nếu ông ta bảo đi hướng đông, cậu ta chắc chắn sẽ đi hướng tây, nếu ông ta bảo leo lên cao, cậu ta chắc chắn sẽ xuống thấp hơn.
Dương Lạc Thiên chỉ vào Ngô Bình nói: “Bố, đây là anh Ngô. Trên đường con gặp nguy hiểm, là anh ấy đã cứu con, còn đưa con về tận nhà”.
Người trung niên nghe thế cũng dao động, vội bước đến chắp tay chào: “Cảm ơn anh bạn”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.
Sau đó Dương Lạc Thiên lại chỉ vào Dương Siêu Huyền nói: “Bố, con nhặt được một viên đá quý ở bên ngoài, đã bị anh ta cướp mất”.
Dương Siêu Huyền mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: “Lạc Thiên, có phải em bị người ta gạt nhớ nhầm rồi không? Em còn nhỏ có thể nhặt được đá quý gì chứ? Hơn nữa, đá quý là thứ có thể nhặt được sao?”
Dương Quảng Lợi ăn cơm còn nhiều hơn số cháo Dương Siêu Huyền từng thấy, ông ta không đổi sắc bình tĩnh hỏi Dương Lạc Thiên: “Lạc Thiên, chuyện là thế nào, con nhặt được đá quý gì?”
Dương Lạc Thiên: “Đá quý đó cực kỳ thần kỳ, cầm trong tay thì sức mạnh của con sẽ tăng lên gấp đôi”.